Vả Mặt Em Gái Nuôi Trơ Trẽn - Chương 4
8
Mẹ tôi bật cười điên dại, gào lên: “Haha! Đúng là tôi đã gả cho một kẻ vô ơn bạc nghĩa! Nếu ông không giữ Giang Tình lại, tôi sẽ bỏ nhà đi ngay! Để xem ông có hối hận cả đời hay không!”
Bà ta ngang nhiên uy hiếp, cứ như thể bố tôi sẽ không dám làm gì.
Nhưng ngay giây sau, bà nội tôi lại phá lên cười: “Nếu cô thật sự không quấn lấy con trai tôi nữa, thì tốt quá! Mau đi mời lão Vương ở cục dân chính đến đây!”
Nghe vậy, có người đứng ra khuyên mẹ tôi đừng kích động.
Thế nhưng bà ta vẫn kiên định, nghiến răng nói: “Nhà họ Giang bạc bẽo vô tình thế này, tôi cũng chẳng ở lại làm gì! Tôi không tin Giang Chiêu Hào dám bỏ tôi!”
Không bao lâu sau, bà nội liền đưa người từ cục dân chính đến.
Bà chống gậy, chậm rãi nhìn mẹ tôi, giọng đầy ẩn ý: “Có một chuyện, bấy lâu nay chúng tôi vẫn giấu cô. Trương Ngọc Phương, thật ra cô không phải vợ của con trai tôi! Năm đó, khi sinh Giang Sanh, mẹ ruột của con bé – Trương Ngọc Phân – đã qua đời vì khó sinh. Còn cô, chính là em gái sinh đôi của con bé ấy – Trương Ngọc Phương!”
Mọi người xung quanh ồ lên đầy kinh ngạc.
Bà nội tiếp tục nói, giọng đầy châm chọc: “Năm đó, cô quấn lấy con trai tôi, không cẩn thận đập đầu vào tường, lúc tỉnh dậy thì luôn tưởng mình là chị gái, còn coi Giang Sanh là con gái ruột của mình mà chăm sóc. Tôi thấy vậy nên đã để con trai tôi đưa cô vào nhà họ Giang. Cô luôn cảm thấy Giang Sanh xa cách với cô, không giống con ruột, đó là chuyện đương nhiên! Hôm nay, tôi nói rõ trước mặt mọi người. Từ trước đến nay, trên giấy đăng ký kết hôn của con trai tôi vẫn luôn ghi ‘góa vợ’! Cục trưởng Vương có thể làm chứng!”
Nói xong, bà nội tôi lấy ra giấy chứng tử của mẹ ruột tôi – Trương Ngọc Phân.
Cả hội trường lập tức rơi vào im lặng.
Mẹ tôi – hay đúng hơn là Trương Ngọc Phương – lập tức quỵ xuống, ôm đầu đau đớn, nước mắt giàn giụa: “Không… không thể nào! Các người lừa tôi đúng không? Tôi chính là Trương Ngọc Phân, tôi là phu nhân nhà họ Giang mà!”
Bố tôi lạnh lùng nhìn bà ta, chậm rãi lên tiếng: “Nhiều năm như vậy, bà có thấy tôi chạm vào bà lần nào không? Bà vốn không phải vợ tôi! Nếu không phải vì đứa trẻ, tôi đã không để bà bước chân vào nhà họ Giang! Thế mà bà không biết điều, còn rước về một con ăn mày, rồi ức hiếp con gái ruột của tôi!”
Ông nghiêm mặt, trầm giọng ra lệnh: “Thư ký Lưu, tống cổ hai mẹ con bọn họ ra khỏi đây!”
Tin tức Trương Ngọc Phương và Giang Tình bị đuổi khỏi nhà họ Giang nhanh chóng lên trang nhất của các tờ báo lớn.
Cả thành phố đều biết Giang Chiêu Hào, ông chủ nhà máy dệt khổng lồ, chỉ có một cô con gái duy nhất – Giang Sanh.
Rời khỏi nhà họ Giang, hai mẹ con Trương Ngọc Phương và Giang Tình đến thuê phòng trong một khách sạn lớn.
Trương Ngọc Phương vẫn còn mơ mộng, nghĩ rằng tất cả chỉ là mâu thuẫn gia đình, rằng mẹ chồng tức giận nhất thời nên mới làm vậy.
Chờ bà nội nguôi giận, Giang Chiêu Hào chắc chắn sẽ đến đón bà ta về.
Thế nhưng, một tháng trôi qua, đến cả bóng dáng người nhà họ Giang cũng không thấy.
Dù vậy, hai mẹ con họ vẫn không chút lo lắng.
Họ cứ như đang ở nhà giàu, ngày ngày đi dạo phố mua sắm, xem kịch uống trà, mỗi ngày thay một bộ sườn xám mới.
Nhưng đến khi tất cả hóa đơn đều bị tôi từ chối thanh toán, họ mới thật sự hoảng loạn.
Khách sạn nhận được tin, biết đây là ý của tôi – cũng chính là ý của nhà họ Giang – lập tức đuổi hai mẹ con họ ra ngoài.
“Thứ rác rưởi! Không có tiền còn dám giả làm người nhà họ Giang? Cút ngay!”
Câu nói của ông chủ khách sạn như một cái tát giáng mạnh vào mặt Trương Ngọc Phương.
Không cam lòng, bà ta vội vàng tìm đến hội bạn bài bạc để vay tiền.
Nhưng đám phu nhân giàu có đó đều là những kẻ lọc lõi.
Lúc trước, vì nghĩ bà ta là phu nhân nhà họ Giang nên mới bằng lòng giao du.
Chứ một kẻ trình độ tiểu học chưa hết, chữ còn không biết đọc, ai thèm quan tâm?
“Ồ, đây chẳng phải bà Giang trên báo sao?”
“À không đúng, là giả mạo mới đúng! Giờ bị đá ra khỏi nhà rồi?”
“Đừng nói là đến vay tiền chúng tôi đấy nhé?”
9
Trương Ngọc Phương xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, tức giận hét lên: “Tất cả là do mẹ chồng tôi cố ý gây khó dễ! Giả cái gì mà giả? Tôi chính là phu nhân nhà họ Giang! Đợi tôi trở về, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!”
Nhưng đáp lại bà ta chỉ là những tràng cười nhạo đầy châm chọc.
“Haha, cười chết mất! Bà còn tưởng mình có thể quay lại nhà họ Giang sao? Chẳng lẽ bà không biết ông chủ Giang đã cưới vợ mới rồi à? Hiện tại hai người họ đang đi hưởng tuần trăng mật kìa, bà còn mơ tưởng cái ghế phu nhân nhà họ Giang sao?”
“Đúng đó! Cả nhà máy bây giờ đều do Giang Sanh quản lý! Nghe nói cấp trên còn khen ngợi và trao bằng khen cho cô ấy, tôn vinh là nữ doanh nhân xuất sắc nhất đấy! Đúng là tấm gương của phụ nữ thời đại mới!”
Nghe đến đây, sắc mặt Trương Ngọc Phương và Giang Tình lập tức trắng bệch.
Nhà họ Giang, từ nay về sau thật sự không còn chỗ cho họ nữa.
Trong khi đó, Triệu Vĩ từ sau khi bị đuổi khỏi nhà máy dệt, ngày nào cũng kiếm cớ gây sự với tôi.
Lúc thì tố cáo nhà máy vi phạm quy định an toàn cháy nổ, lúc lại báo rằng thời gian nghỉ ngơi của công nhân không đủ tiêu chuẩn.
Tôi chặn hắn lại sau một vòng kiểm tra nhà máy, khoanh tay nhìn hắn, lạnh giọng hỏi: “Triệu Vĩ, rốt cuộc anh muốn gì?”
Hắn nhướn mày, tự tin nói: “Sanh Sanh, chúng ta vốn là một cặp trời sinh! Em tha thứ cho anh trước kia mắt mù không được sao? Nếu không, anh có hàng tá cách để khiến nhà máy của em đóng cửa!”
Tôi bật cười, đúng là không biết xấu hổ mà!
“Lãnh đạo, anh nghe thấy rồi chứ? Đây là nhà máy quân đội cấp phép, vậy mà hắn hết lần này đến lần khác kiếm chuyện! Tôi nghi ngờ hắn là tay sai của tư bản!”
Vừa dứt lời, cửa nhà máy lập tức mở toang, một đội quân bước vào, nhanh chóng khống chế Triệu Vĩ, đè hắn xuống đất.
Đến lúc này, hắn mới hoàn toàn bàng hoàng.
“Không! Tôi không biết! Đây chẳng phải chỉ là một nhà máy thực phẩm sao? Tôi bị oan!”
Đúng vậy, nhà máy thực phẩm – nhưng là nhà máy được chỉ định sản xuất lương thực quân đội.
Tôi từ Tây Bắc được điều về, bề ngoài là trở về đoàn tụ cùng gia đình, nhưng thực chất là giao toàn bộ tài sản gia đình cho quốc gia, dốc sức xây dựng ngành công nghiệp quân sự.
Mấy tháng sau, một nhà máy mới lại sắp khai trương.
Hôm khánh thành, người dân kéo đến đông nghịt, chờ xem tôi cắt băng khánh thành.
Tin tức này cũng nhanh chóng truyền đến tai Trương Ngọc Phương và Giang Tình.
Giang Tình ôm chặt vai bà ta, lẩm bẩm như kẻ mất trí: “Tại sao cô ta lại làm giám đốc? Tại sao? Con cũng là con gái của bố! Con ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn cô ta, dịu dàng, hiền lành hơn cô ta! Con cũng có thể quản lý nhà máy tốt mà! Tại sao bố lại thiên vị như vậy?”
Cô ta gào lên, sắc mặt dần trở nên điên cuồng.
“Mẹ ơi, xin mẹ đưa con quay về đi! Mẹ đi cầu xin bố giúp con đi! Chúng ta cùng nhau trở về nhà họ Giang, giành lại những gì thuộc về chúng ta!”
“Con không thể chịu nổi cảnh sống lang thang đầu đường xó chợ thế này nữa!”
Trương Ngọc Phương tức giận hất tay cô ta ra, vung mạnh một cái tát giáng thẳng xuống.
“Khóc! Khóc! Tất cả đều do mày mà ra! Tao từ một phu nhân nhà họ Giang, được bao nhiêu người hâm mộ, giờ lại biến thành một kẻ lang thang chẳng ra gì! Đều là lỗi của mày!”
“Nếu không phải do mày suốt ngày giả bộ đáng thương, tao sao lại đi cướp đồ của Giang Sanh? Sao lại rơi vào kết cục này?”
Bà ta gằn từng chữ, trừng mắt nhìn Giang Tình đầy căm hận: “Mày là đồ ăn mày, cút khỏi đây ngay! Nếu không, tao đánh chết mày!”
Giang Tình sợ hãi bỏ chạy.
Nghe nói sau này, cô ta bụng chửa vượt mặt, tìm đến Triệu Vĩ…
10
Nhưng Triệu Vĩ đã bị tôi tống vào tù từ lâu, Giang Tình tìm mãi không thấy hắn, liền đổ hết tội lỗi lên đầu đám bạn của hắn.
Cô ta vu oan rằng Triệu Vĩ đã làm nhục mình, khiến cô ta mang thai rồi bỏ mặc không chịu trách nhiệm.
Vốn dĩ Triệu Vĩ sắp được ra tù, nhưng vì vụ án này mà lại bị khép thêm tội lạm dụng phụ nữ, tiếp tục ngồi tù thêm nhiều năm nữa.
Mà Giang Tình cũng vì lối sống không đứng đắn, bị bắt vào trại cải tạo lao động, chính thức kết thúc cuộc đời nhung lụa ngắn ngủi của mình.
Sau khi Trương Ngọc Phương đá bay Giang Tình, bà ta mò đến lễ cắt băng khánh thành của tôi.
Bà ta quỳ sụp xuống, quần áo rách rưới, nước mắt rơi như mưa, vừa khóc vừa nắm lấy vạt áo tôi: “Con gái ơi, mẹ sai rồi! Mẹ có lỗi với con, là mẹ đã để Giang Tình bắt nạt con, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
“Mẹ dù không sinh ra con, nhưng mẹ đã nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm! Con không thể không nhận mẹ được!”
Nhìn gương mặt giả tạo của bà ta, tôi không chút biểu cảm, thản nhiên đáp lại:
“Trương Ngọc Phương, bà đóng kịch mất trí hai mươi năm rồi, vẫn chưa đủ sao?”
Bà ta sững sờ, sắc mặt tái mét.
Có lẽ chính bà ta cũng quên mất, thuở nhỏ, mỗi khi ru tôi ngủ, bà ta lại để lộ vẻ mặt hung ác ra sao.
Mỗi đêm tôi giật mình tỉnh giấc giữa cơn mộng mị, trong đầu chỉ văng vẳng một câu nói:
“Đồ con hoang, cũng may có mày, nếu không tao đã chẳng thể bước vào nhà họ Giang!”
Tôi khẽ nhếch môi, cười nhạt.
Không còn bận tâm đến bà ta nữa, tôi dứt khoát cắt xuống dải lụa đỏ trước mặt.
Đây là tương lai của tôi.
Trong đời, không chỉ có cha mẹ mới là điều đáng để lưu luyến.
Mà còn có đất nước.
[Hoàn]