Tôi Cũng Không Muốn Làm Nữ Phụ Độc Ác - Chương 1
1
Trong căn phòng tối mờ.
Tôi bị bịt mắt bằng cà vạt, cằm bị nâng lên.
Thẩm Ký Minh nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi tôi, giọng trầm thấp:
“Trình Du, đã nghĩ kỹ chưa?”
“Sau đêm nay, chúng ta không thể làm anh em nữa đâu.”
Tôi gật đầu.
Tôi từ nhỏ đã biết, mình chỉ là một nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết.
Thiết lập nhân vật của tôi là thanh mai trúc mã của nam chính, ngu ngốc yêu thầm anh ta, ghen tị với nữ chính.
Tôi tồn tại chỉ để phá hoại, để thúc đẩy tình cảm của hai người họ.
Suốt hơn 20 năm qua, tôi luôn chăm chỉ hoàn thành vai trò đó—so đo với nữ chính, nhưng chưa bao giờ thắng được.
Bây giờ, bọn họ kết hôn, sinh con, ân ái hạnh phúc, khiến tôi càng thêm căm hận!
Thế nên, sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định quyến rũ anh trai của nam chính—Thẩm Ký Minh.
Tôi muốn bỏ cha giữ con, để con tôi thay tôi hoàn thành giấc mộng vĩ đại!
Thẩm Ký Minh nhìn tôi rất lâu.
Lâu đến mức tôi tưởng anh sợ rồi, định lên tiếng thúc giục, thì bỗng nghe thấy anh khẽ bật cười.
“Cuối cùng cũng thông suốt rồi sao? Ngoan.”
2
Giây tiếp theo, hơi thở của tôi bị cướp đoạt.
Chiếc vòng da trên cổ bị siết chặt.
Trong cơn choáng váng, tôi mơ hồ nghĩ—với vóc dáng của Thẩm Ký Minh như vậy, chắc chỉ cần một lần là đủ rồi.
“Ưm!”
“Tập trung.”
Giọng anh dịu dàng, nhưng lực đạo lại chẳng hề nương tay.
Tất cả giác quan của tôi đều bị anh chi phối.
Đây không phải lần đầu tôi có tiếp xúc thân mật với Thẩm Ký Minh.
Những lúc bị nữ chính làm khó chịu, tôi lại tìm anh để trút giận.
Anh luôn bao dung, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều, để mặc tôi giày vò.
Nhưng đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy trong mắt anh một khao khát mãnh liệt như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc cà vạt bịt mắt tôi cuối cùng cũng được nới lỏng.
Tôi thoáng thấy khuôn mặt đầy nhẫn nhịn và thỏa mãn của anh.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, cúi xuống tháo cà vạt giúp tôi, bàn tay lướt nhẹ trên gò má tôi.
“Đừng kìm nén.”
Tôi còn chưa kịp hiểu hết ý anh, thì đột nhiên anh trở nên hung hãn hơn.
Không chịu nổi, tôi muốn chạy trốn.
Nhưng anh giữ chặt gáy tôi, nghiến răng nói:
“Đừng trốn.”
Tôi đã nghĩ, có khi nào mình sẽ chết dưới tay Thẩm Ký Minh.
Trước giây phút mất đi ý thức, tôi nhìn thấy gương mặt anh bỗng nhiên biến sắc, lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Anh vội vã ôm lấy tôi, thấp giọng mắng.
“Đồ ngốc, không biết nói tín hiệu dừng lại sao?!”
3
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Muốn chết quá đi mất!
Vì chuyện như thế này mà nhập viện, thật sự quá mất mặt!
Tôi lập tức bật dậy, lén lút mở cửa phòng bệnh, chuồn đi thật nhanh.
Dù thành hay không, mọi chuyện đã định rồi.
Nếu không thành… thì cũng đành vậy thôi.
Tôi không có can đảm đến lần thứ hai.
Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, mặt tôi nóng ran, bước chân lại càng nhanh hơn.
Ngay khi tôi vừa chạy khỏi phòng bệnh, Thẩm Ký Minh từ hành lang bước ra, vừa kết thúc cuộc gọi.
Ông cụ muốn anh ra nước ngoài xử lý công việc, có thể ba đến năm năm chưa chắc đã trở về.
Anh còn đang do dự không biết nên nói với tôi thế nào.
Nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy phòng bệnh trống không, hơi thở anh khựng lại.
Một nỗi hoảng loạn vô tận trào dâng, nhấn chìm lấy anh.
Có phải đêm qua anh đã hơi quá đáng rồi không?
Có phải… anh đã dọa chạy mất cô gái nhỏ rồi không?
Đáy mắt Thẩm Ký Minh lóe lên sự hối hận.
4
Tôi không về nhà, mà trốn đi.
Bởi vì… tôi đã có thai!
Haha, không hổ danh là Thẩm Ký Minh!
Tôi tìm đến một thị trấn nhỏ, hẻo lánh để dưỡng thai.
Trong đầu đã sớm tưởng tượng ra viễn cảnh đối đầu với nữ chính trong tương lai.
Con của tôi, nhất định không thể thua con của cô ta!
“Bảo bối, đặt tên cho con là gì đây nhỉ?”
“Trình Triều Triều thì sao?”
“Lúc biết mình mang thai, mặt trời vừa mới mọc.”
Mười tháng mang thai, tôi sinh ra một bé gái.
Tôi chi một khoản tiền lớn để mời những giáo viên giỏi nhất dạy dỗ cho con bé.
Cuối cùng, khi Triều Triều ba tuổi rưỡi, đã đến tuổi vào mẫu giáo.
Tôi đưa con bé về lại kinh thành, vất vả lắm mới nhét được nó vào trường mẫu giáo của con trai nữ chính.
Tôi chỉ vào cậu bé có gương mặt lạnh lùng trong đám trẻ con.
“Đó là con trai của kẻ thù mẹ, tên là Thẩm Diệp.”
“Vào trường rồi, con nhất định phải dằn mặt nó thật mạnh, hành hạ nó, khiến nó trở thành con chó của con!”
Triều Triều nhìn Thẩm Diệp hai lần, sau đó nghiêm túc gật đầu.
“Mẹ yên tâm, con sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Tôi vỗ vai con bé, hài lòng nói:
“Mẹ tin con!”
Kết quả, đến trưa, giáo viên đã đến tìm tôi mách tội, còn gửi kèm cả video.
Video đầu tiên, là lúc xếp hàng rửa tay chuẩn bị ăn cơm, Thẩm Diệp đang ngoan ngoãn đứng xếp hàng thì Triều Triều bất ngờ lao đến, chen ngay vào trước mặt nó.
Con bé kiêu ngạo nói:
“Cậu nhường chút đi.”
Tôi còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy giọng cô giáo.
“Mẹ của Triều Triều, Triều Triều rất thích Thẩm Diệp đấy. Hôm nay Thẩm Diệp cãi nhau với bạn phía trước, Triều Triều còn đặc biệt đứng vào giữa để tách hai đứa ra, thật sự rất chu đáo.”
“Nó còn biết Thẩm Diệp không thích ăn thịt bò, nên đã giúp cậu ấy lấy hết thịt bò ra khỏi bát.”
Video thứ hai chính là cảnh Triều Triều ngồi đối diện Thẩm Diệp, cầm đũa gắp hết thịt bò trong bát của cậu ta.
Con gái của tôi, tôi hiểu quá rõ, nó làm gì biết Thẩm Diệp không thích thịt bò chứ!
Nếu nó biết, chắc chắn sẽ đổ hết thịt bò của mình sang cho cậu ta để làm cậu ta phát bực!
Cô giáo lại nói:
“Lúc ngủ trưa, Triều Triều ngủ muộn hơn các bạn. Con bé thấy Thẩm Diệp nóng, đá chăn ra, thế là rất chu đáo kéo chăn xuống chân cậu ấy.”
“…”
Không phải đâu, không phải như thế đâu…
Nó tuyệt đối là muốn làm Thẩm Diệp cảm lạnh.
Bởi vì nó từng bị cảm do đá chăn ra mấy lần rồi.
“Mẹ Triều Triều, chị cứ yên tâm, Triều Triều thích nghi rất tốt. Chúng tôi cũng sẽ luôn theo dõi tình trạng của con bé.”
“Cảm ơn cô giáo.”
Cúp máy, tôi muốn khóc mà không khóc nổi.
Triều Triều sao lại giống tôi y chang thế này?
Chăm chỉ làm chuyện xấu, kết quả đối phương chẳng hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn tưởng rằng… mình đang được quan tâm!
5
Buổi chiều, khi đi đón Triều Triều, tôi là người đầu tiên lao đến trước cửa lớp.
Bởi vì sáng nay con bé đã khóc lóc, nũng nịu đòi tôi phải là người đến đón đầu tiên.
Nhìn con bé khóc, tim tôi đau thắt lại.
“Bảo bối, mẹ đến rồi!”
Đôi mắt Triều Triều lập tức sáng lên, nhào vào lòng tôi.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!”
“Mẹ cũng nhớ con muốn chết đây!”
Con bé ríu rít khoe với tôi về việc hôm nay đã bắt nạt Thẩm Diệp thế nào, mặt đầy vẻ “mẹ hãy khen con đi!”.
Mà ngay phía sau con bé, Thẩm Diệp lại đang rụt rè mỉm cười.
Tôi: “…”
“Bảo bối giỏi lắm.”
Triều Triều đầy kiêu hãnh: “Bây giờ cậu ta đã là đàn em của con rồi, mẹ ạ.”
Thẩm Diệp tiến lên một bước.
“Em thích chị Triều Triều.”
“Em có thể về nhà với chị ấy không?”
Về nhà…
Tôi đảo mắt một vòng: “Được thôi, được thôi.”
Trước đó, tôi đã tìm hiểu qua, hầu hết thời gian đón Thẩm Diệp tan học đều là quản gia, vì ba mẹ cậu ta rất bận rộn với sự nghiệp.
Thế nên, sau khi quản gia đến đón Thẩm Diệp từ trường, Triều Triều nhanh nhẹn kéo cậu bé lên xe của tôi.
He he he.
Tôi bật cười nham hiểm.
Sau khi về đến nhà, Triều Triều cùng Thẩm Diệp chơi trong phòng, còn tôi thì ngồi trong phòng khách tìm kiếm.
【Làm thế nào để khiến một đứa trẻ khóc mà không bị ba mẹ nó phát hiện?】
【Hôn ước giữa trẻ con có giá trị pháp lý không? Nếu chính bọn trẻ đồng ý thì sao?】
Tôi lẩm bẩm.
“Chờ đến khi lớn lên, để bọn chúng yêu nhau rồi mới nói cho biết là anh em họ…
“Ừm… có phải hơi tàn nhẫn không?”
Tôi dừng tay một chút: “Thôi đổi câu hỏi khác vậy.”
【Làm thế nào để giành quyền nuôi con khi ba mẹ đứa trẻ vẫn còn sống?】
【Làm sao…】
Sau một hồi tìm kiếm, tôi nhìn đồng hồ.
“Chậc, làm ba mẹ mà cũng vô trách nhiệm quá đi. Tôi đã bắt cóc con họ cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa ai đến tìm sao?”
Tôi đứng dậy, đi đến xem Triều Triều và Thẩm Diệp trong phòng.
Vừa lúc nhìn thấy Thẩm Diệp cúp máy trên đồng hồ điện thoại.
“Bảo bối, con vừa gọi cho ai vậy?”
Thẩm Diệp bình tĩnh đáp: “Quản gia.”
“Ồ, sao con không gọi cho ba mẹ?”
Thẩm Diệp lắc đầu.
“Không cần đâu, họ đang tận hưởng thế giới hai người.”
“Con đã nói với bác rồi, lát nữa bác sẽ đến đón con.”
“Chị ơi, chị đến nhà em chơi nhé?”
Triều Triều lập tức gật đầu phấn khích: “Được, được, anh ơi!”
Nhìn dáng vẻ hớn hở của con bé, tôi hoàn toàn câm nín.
Mới có một tiếng thôi mà đã quên mất nhiệm vụ của chúng ta rồi sao?!
Đau lòng quá!
Khoan đã, bác cậu ta…
Bác của Thẩm Diệp, không phải chính là… Thẩm Ký Minh sao?!
Xong đời rồi!
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Bà giúp việc đã mở cửa.
Dáng người cao lớn của Thẩm Ký Minh như một ngọn núi sừng sững, từng bước nặng nề tiến về phía tôi.
Trong mắt anh chất chứa thứ cảm xúc mà tôi không thể nhìn thấu.
Trong đầu tôi bỗng dưng hiện lên đêm điên cuồng hôm đó, chân bắt đầu mềm nhũn.
“Thẩm… Thẩm Ký Minh.”
Phía sau, Thẩm Diệp đóng cửa lại.
“Em gái không nhìn đâu, xấu hổ lắm.”
Thẩm Ký Minh ép tôi vào cánh cửa, giật nhẹ cà vạt, giọng nói khàn khàn xen lẫn tức giận và… nhớ nhung.
“Ngủ xong là phủi sạch quan hệ, còn mang thai bỏ trốn?”
“Chủ nhân của em dạy em như vậy sao?”