Tiểu Kiều Thê của Thái Phó Đại Nhân - Chương 4
“Ma ma, gọi hết những tiểu quan đẹp nhất của các ngươi ra đây! Cả người mới đến, tên gì nhỉ… Thanh Vũ, cũng gọi ra luôn!”
Vừa vào Nam Phong Quán, ta đã ném xuống một thỏi bạc, hét lớn với tú bà.
Đây là một thỏi bạc ta phải tích góp rất lâu mới có được, ném đi như vậy, bảo ta không đau lòng là giả!
Nhưng tú bà vừa thấy hôm nay ta hào phóng như thế, lập tức thu bạc, mặt cười rạng rỡ: “Dạ dạ! Công tử cứ chờ một lát!”
Rất nhanh, ta được dẫn vào một gian thượng phòng, còn có tiểu nhị bưng rượu ngon, đồ ăn tinh xảo tới.
Chẳng mấy chốc, tú bà đã dẫn tám chín tiểu quan mỹ mạo hơn người bước vào.
Ta ngoắc ngoắc ngón tay với bọn họ: “Lại đây, hầu gia uống rượu ăn thịt nào!”
Mấy người nghe vậy, lập tức quỳ xuống bên cạnh ta.
“Ngươi, lại đây gảy đàn.” Ta liếc nhìn người ôm đàn cổ chính giữa, nói.
“Dạ.” Thanh Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện, tay khẽ lướt trên dây đàn.
Ta một tay nâng ly rượu, một tay ôm eo một tiểu quan: “Tối nay, các ngươi đều phải ở bên ta!”
“Dạ!” Cả đám đồng thanh đáp.
Nghe mấy tiếng “dạ” ngoan ngoãn này, tâm tình ta vui vẻ hơn hẳn.
Thấy chưa, chỉ cần có tiền, kiểu gì mà chẳng có nam nhân theo hầu?
Nhưng còn chưa kịp nghe xong một khúc nhạc, bên ngoài bỗng dưng truyền đến tiếng ồn ào.
“Thái phó đại nhân, không được, không được vào đâu!” Giọng tú bà đầy lo lắng.
“Thái phó đại nhân? Từ Bùi?”
Còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị người ta đá tung.
Ngay sau đó, Từ Bùi xông vào như một sát thần!
Ta sững sờ.
Hay lắm, rõ ràng là nhắm vào ta mà đến đây!
6
Lúc này, một tiểu quan bên cạnh ta đang dựa vào tay ta rót rượu, nhưng ta liền thấy một chưởng mạnh mẽ của Từ Bùi vung xuống, tiểu quan kia liền ôm lấy ngực ngã xuống đất đầy đau đớn.
Nhìn thấy dáng vẻ toàn thân toát ra sát khí của Từ Bùi, ta không nhịn được mà rụt cổ lại.
Ta chỉ biết Từ Bùi văn thao võ lược đều tinh thông, trước nay chỉ cảm thán y học vấn uyên bác, nhưng chưa từng thấy y ra tay.
Hôm nay vừa thấy, quả thực khiến ta kinh hãi—vung tay áo thôi cũng có thể đoạt mạng người sao?
“Biến hết ra ngoài!” Từ Bùi lạnh lùng quét mắt qua mấy tiểu quan đang quỳ rạp dưới đất.
“Ngươi hung dữ với bọn họ làm gì? Bọn họ đều là ta bỏ bạc ra mời đến đó!”
Ta thề rằng ta không phải tiếc bạc, chỉ đơn thuần là cảm thấy mấy tiểu quan này quá đáng thương thôi.
Hu hu~ thật là thảm quá!
Ta còn chưa kịp hưởng thụ được nửa canh giờ, thế mà đã bị đuổi sạch rồi!
Những tiểu quan được ta mời đến đều hoảng sợ chạy hết, Từ Bùi lại thuận tay đóng cửa phòng, sau đó túm lấy ta từ trên nhuyễn tháp lôi dậy.
“Ngươi, ngươi, ngươi… muốn làm gì?”
Mẹ ơi, cứu ta với! Ta sợ Từ Bùi lắm!
Ta run rẩy lùi về sau, nhưng Từ Bùi càng ngày càng đến gần.
Khoảng cách gần đến mức, ta có thể nhìn rõ từng giọt mồ hôi mịn màng trên trán y.
Tên Từ Bùi này, chẳng lẽ vừa chạy vội tới đây sao?
Không phải y vừa được người ta làn váy dịu dàng là Liễu Tương Tương khoác tay đi dạo sao? Cớ gì lại vội vã chạy đến tìm ta thế này?
Còn chưa kịp nghĩ rõ, Từ Bùi đã ghé sát tai ta, nhẹ giọng nói: “Tiểu công tử, ngươi không nghe lời!”
“Ai? Ta không nghe lời?”
“Ta nghe lời hay không thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi là gì của ta mà lại quản ta?” Ta cứng cổ đáp trả.
Chỉ thấy ánh mắt Từ Bùi lại lạnh thêm mấy phần: “Xem ra tiểu công tử vẫn không biết nhận sai rồi?”
“Ta… ta sai cái gì chứ? Người khác đều có thể đến Nam Phong quán, tại sao ta không thể đến?”
Từ Bùi hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, bước nhanh về phía ta. Ánh mắt nhìn ta như muốn bốc cháy.
Xong rồi xong rồi, nhìn cái miệng ta này, sao lại lắm lời như vậy chứ?
Giờ thì chọc giận y thật rồi!
Trời ạ, có ai nói cho ta biết, đại nhân Thái phó mà nổi trận lôi đình thì phải dập lửa thế nào không?!
Ta lập tức suy nghĩ đối sách, cuối cùng cắn răng chọn cách tệ nhất, nói bừa: “Từ Bùi, có phải ngươi thích ta không, cho nên mới không chịu nổi việc ta đến Nam Phong quán?”
Thôi thì đánh cược một ván, ta không tin câu hỏi này không khiến y phân tâm!
Quả nhiên thấy Từ Bùi sững người một lát, ta bèn chơi tới bến, mặt mũi vứt sạch, siết chặt trái tim đang muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, nửa nằm trên ghế nói lớn:
“Từ Bùi, là ngươi ở trên hay ta ở trên, ngươi chọn một đi!”
Từ Bùi nhíu mày, không nói gì, nhưng ngay sau đó, khóe môi y bỗng nhếch lên một nụ cười, tiến sát lại gần, nói:
“Tiểu công tử đã thích ta như vậy, vậy ta liền như ý nguyện của ngươi!”
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì? Tiểu công tử không biết sao?” Từ Bùi nói xong, liền nhấc bổng ta lên, quẳng thẳng xuống giường.
“Tiểu công tử thích nam nhân đến vậy, không bằng thế này đi, hôm nay ta bồi ngươi một đêm, được chứ?”
Nói xong, y vươn tay tháo cổ áo, thân thể lập tức đè xuống.
“Từ Bùi, ngươi buông ta ra!”
“Ngươi chơi không đúng bài bản gì cả!”
Nhìn thấy gương mặt đẹp đến mức kinh tâm động phách của Từ Bùi sắp áp sát lại, ta sợ đến mức như bị sét đánh, suýt thì bật khỏi giường!
Nhưng lần này, Từ Bùi không biết phát điên cái gì, vươn hai tay giữ chặt lấy cổ tay ta đang cố đẩy y ra, còn mười ngón tay đan chặt, giơ lên đặt trên đỉnh đầu ta.
“Từ Bùi, ngươi chết tiệt, ta là đoạn tụ, chẳng lẽ ngươi cũng là đoạn tụ à? Mau buông ta ra!”
Ta hoảng hốt, điên cuồng giãy giụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của Từ Bùi.
Nhưng Từ Bùi lại cười lạnh một tiếng, đôi chân dài vươn lên chặn lại, lập tức ghìm chặt hai chân ta giữa đầu gối y.
7
Tư thế này… trời ạ, xong đời rồi!
Mẫu thân ơi, cứu mạng! Hôm nay nhi tử người e rằng phải mất hết danh tiết rồi!
Dù rằng ta lui tới Nam Phong quán không biết bao nhiêu lần, nhưng ta vẫn là một khuê nữ đoan chính nha!
Cái tư thế này… đánh chết ta cũng không dám cùng tiểu quan làm loại chuyện ấy!
“Thế nào? Tiểu công tử sợ rồi sao?”
Tay của Từ Bùi siết chặt lấy eo ta, hắn ghé sát tai ta thì thầm, hơi thở ấm nóng phả lên khiến ta đỏ bừng cả mặt, tựa như một con tôm luộc.
“Vừa rồi chẳng phải tiểu công tử còn hỏi ta, rốt cuộc là ta ở trên hay ngươi ở trên sao? Giờ ta lên trên rồi, sao ngươi lại sợ hãi thế này?”
Hắn khẽ cười, mang theo vài phần câu hồn đoạt phách, môi lướt nhẹ qua cổ ta.
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả bên tai, cả người ta run lên một cách mất kiểm soát.
Thế nhưng, ta nào chịu thua, vẫn cố chấp cứng cổ nói: “Ta… ta mà sợ?!”
“Hừ, quỷ mới sợ ấy!”
Nghĩ ta, Bạch Nhược Tân, tự nhận là tay lão luyện trên tình trường, sao hôm nay lại có thể thất thủ dưới tay Từ Bùi được chứ?!
Không phục, ta thật sự không phục!
Hừ, chỉ là trêu ghẹo thôi mà! Ai mà không biết chứ?!
Ta đã xem qua không dưới trăm quyển họa sách, với chút bản lĩnh này của Từ Bùi mà cũng đòi đấu với ta ư?
Bạch Nhược Tân, cố lên nào!
Ta thầm cổ vũ bản thân, cắn răng một cái, nhắm mắt học theo trong họa sách, trực tiếp cắn lên cổ Từ Bùi, còn bắt chước câu thoại trong quyển Cấm dục hòa thượng và yêu mị công công đang thịnh hành ở kinh thành gần đây:
“Từ Bùi, bổn công tử đã cho ngươi cơ hội rồi! Một lát nữa ngươi có thể khóc, có thể làm loạn, có thể cào cấu sau lưng ta, nhưng đừng mong chạy thoát!”
Dứt lời, ta lập tức trở mình đè hắn xuống dưới!
Ngay khi ta quyết tâm hiến dâng sự trong sạch của mình mà hôn lên môi hắn, thì hắn lại bất ngờ quay mặt đi.
Hừ, còn giả bộ nữa à? Giờ thì biết ai chơi không lại rồi chứ gì?!
Thế nhưng đúng lúc ta đắc ý, Từ Bùi lại đột nhiên xoay người đè ta xuống, giữ chặt lấy sau gáy ta rồi hôn tới.
“Tiểu công tử, ta vẫn thích ở trên hơn!”
Ta: ???
Khốn kiếp, lấy mạng ta đi!
“Thái phó đại nhân, xin ngài! Tha cho ta đi! Ta thực sự không phải đoạn tụ!”
Ta là một khuê nữ đoan chính mà!
Ta ôm lấy cái miệng bị hôn đến đỏ bừng, suýt chút nữa đã khóc thành tiếng.
“Vậy sau này tiểu công tử còn dám chạy tới Nam Phong quán nữa không?”
“Không đi nữa! Đánh chết ta cũng không đi nữa, hu hu hu~”
Ta khóc đến tèm lem nước mắt nước mũi, còn hắn thì lại bật cười, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt ta, nhẹ giọng nói: “Ngốc quá, đừng khóc nữa, ta không bắt nạt ngươi đâu.”
“Hu hu hu~” Ta lại càng khóc to hơn.
“Được rồi, được rồi, về nhà thôi!”
Hắn bế ta xuống giường, còn xoa đầu ta một cái.
Cứ thế, ta bị hắn nắm tay dắt ra khỏi Nam Phong quán. Mụ tú bà trông thấy chúng ta, mắt suýt chút nữa lồi ra ngoài.
Ra khỏi đó, ta vừa nức nở vừa hỏi hắn: “Từ Bùi, vừa rồi vì sao ngươi gọi ta là ngốc?”
Ta nghe thấy hắn lẩm bẩm một câu rất nhỏ: “Ngay cả cách thở cũng không biết, chẳng phải ngốc thì là gì?”
Ta: ???
“Từ Bùi! Ngươi bồi thường cho ta một thỏi bạc đi!”
Ta vươn tay chặn trước mặt hắn.
Tiền riêng của ta còn chưa kịp tiêu mà đã mất sạch thế này, không cam lòng!
Nhưng hắn lại nắm lấy tay ta, ghé sát bên tai ta thấp giọng nói:
“Nếu ngươi nói một câu ‘ngươi nuôi ta đi’, ta sẽ cho ngươi thật nhiều, thật nhiều bạc để tiêu.”
Ta nuốt nước bọt, suýt chút nữa buột miệng nói “Vậy ngươi nuôi ta đi” rồi, nhưng lại có gì đó không đúng…
“Thôi, không cần nữa!”
Ta cũng không rõ tại sao, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch đến khó hiểu.
“Thật sự không cần sao?”
Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia mất mát.
“Nhưng ngươi từng nói… muốn quấn lấy ta cả đời, bắt ta nuôi ngươi mà.”
“Cái gì? Ngươi nói gì?”
Ta không nghe rõ.
“Không có gì, đi thôi!”
Hắn nói rồi buông tay ta ra, cùng ta trở về phủ công chúa.