Tiểu Ác Long - Chương 3
Gió mang theo một hương thơm nhàn nhạt của hoa hồng, cả Yoan và Mowen đều có mùi hương ấy.
Hắn khẽ cong môi, như thể trút được gánh nặng, lần mò bước đến trước mặt ta, tự nhiên ôm lấy eo ta:
“Ngươi phát hiện ra từ khi nào?”
“Ta đã phát hiện từ lâu rồi.
“Mười năm trước, chàng thiếu niên mù mà ta cứu bên suối cũng tên là Mowen, cũng yêu thích hoa hồng…
“Yoan, ngươi thậm chí còn không đổi tên của Mowen. Là sợ ta nhận ra, hay là hy vọng ta nhận ra?”
Còn nhiều điều ta chưa nói.
Hắn cải trang quá kém.
Dù là thiếu niên mù Mowen của mười năm trước, hay hoàng tử Yoan của mười năm sau, ta dù không nhìn thấy, nhưng làm sao có thể quên được cách nói chuyện của một người đã từng ngày đêm kề cận bên ta?
Mỗi lần hắn tiếp cận ta, đều là có chủ đích, đều có lợi ích ẩn giấu đằng sau.
Thế nhưng, tại sao lần này…
Hắn lại muốn trả lại đôi mắt cho ta?
“Xin lỗi, Perin. Ta không cố ý lừa ngươi.”
Hắn đến rất gần, hoàn toàn không để tâm đến con dao đang dí sát vào ngực mình.
“Lừa gạt chính là lừa gạt.”
Lưỡi dao đâm vào một tấc, máu thấm đỏ lớp áo trắng, nhỏ giọt xuống nền đất.
Yoan như thể không hề cảm thấy đau, mặc kệ con dao, vẫn tiếp tục tiến gần hơn.
“Đồ điên này!”
“Keng!”
Ta buông dao.
Bất kể vì lý do gì, Yoan bây giờ không thể chết được.
Ta vẫn còn quá nhiều điều chưa rõ ràng.
Ví dụ như Evelyn đang ở đâu? Hay tại sao ta lại mang thai?
Ngón tay ta bị hắn nắm lấy, dẫn dắt chạm lên gương mặt hắn. Giọng nói của Yoan rất nhẹ:
“Perin, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích. Nhưng không phải bây giờ. Ta còn một việc vô cùng quan trọng phải làm.”
“Đi thôi, ta sẽ đưa ngươi đến gặp Evelyn.”
9
Ta chưa từng nghĩ rằng, lần gặp lại Evelyn sẽ là trong tình cảnh này.
Ánh trăng như dòng nước bạc. Công chúa thò đầu ra ngoài cửa sổ, mái tóc đỏ rực xõa xuống, mềm mại rủ theo gió.
Nàng cúi người, khéo léo buộc ga giường thành dây thừng, rồi thả xuống từ cửa sổ.
Động tác của Evelyn quá thành thạo, không giống lần đầu tiên làm chuyện này.
“Chết tiệt, bí bách đến sắp phát điên rồi!”
Hạ cánh an toàn xuống đất, Evelyn vén tóc lên, buộc cao thành đuôi ngựa, rút dao găm cắt đứt dải vải quấn quanh eo, xé bỏ phần váy rườm rà.
“Evelyn…” Ta sững sờ, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói: “Ta… Ta đến cứu nàng ra ngoài.”
“Hả?”
Nàng xoay người, kinh ngạc trừng mắt nhìn ta:
“A a a a là ngươi! Perin yêu dấu, bé rắn nhỏ đáng yêu của ta! Hu hu hu, ngươi không sao thật tốt quá! Ngươi không biết ta đã suýt phát điên thế nào sau khi bị đám thị vệ đó tóm về cung!”
Evelyn nhào tới ôm lấy ta, phấn khích nói không ngừng.
“Nàng là công chúa?”
Ta nhìn chằm chằm vào vương miện trên đầu nàng, muốn nói lại thôi.
“Chuyện đó lát nữa ta sẽ giải thích sau.”
Nàng buông ta ra, không biết từ đâu lấy ra một chiếc áo choàng, trùm kín mặt.
“Đi thôi, Perin yêu dấu, hiệp sĩ này sẽ dẫn ngươi đi làm một việc trọng đại!”
“Trời ơi! Công chúa đã biến mất!”
“Công chúa ở kia!!!”
Ngay lúc đó, từ phía tường thành đột nhiên vang lên tiếng thét kinh hãi, tiếp theo là…
Những bước chân hỗn loạn dồn dập.
“Tiêu rồi, chạy mau!”
Gió rít bên tai, Evelyn nắm chặt tay ta, kéo ta chạy điên cuồng, cảnh vật xung quanh lùi nhanh về phía sau, trong chớp mắt chúng ta đã lao vào sâu trong rừng.
“Thế nào? Hiệp sĩ Evelyn có đáng tin không!” Evelyn vỗ ngực tự hào, nhưng ngay sau đó, như chợt nhớ ra gì đó, nàng bóp má ta thật mạnh:
“Perin yêu dấu! Mắt ngươi hồi phục từ bao giờ vậy hả?!”
“À… chuyện này nói ra thì dài lắm.” Không hiểu sao, đứng trước Evelyn ta lại có cảm giác như đang đối diện với mẹ của mình vậy.
Ta đưa tay sờ mũi, chột dạ chuyển chủ đề:
“Evelyn, nàng chính là công chúa sắp cưới Yoan sao?”
Nàng không phủ nhận, khóe môi cong lên thành nụ cười tinh nghịch:
“Đúng… mà cũng không đúng.
“Ta là công chúa, nhưng ta sẽ không lấy Yoan đâu. Mục tiêu cuộc đời ta là trở thành một hiệp sĩ chính nghĩa và dũng cảm!”
Ta càng thêm chột dạ: “Nàng sẽ không định đi săn rồng chứ?”
“No no no, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là giải cứu vương quốc!”
Evelyn đứng dậy, thần bí vỗ tay một cái: “Chuyện này còn quan trọng hơn cả việc giết rồng. Chỉ vài ngày trước, ta phát hiện ra một bí mật.”
“…”
Hả? Đây mà cũng gọi là bí mật sao…
Quốc vương vì muốn cứu hoàng hậu bệnh nặng mà đã đánh cắp trái tim của phù thủy, khiến nàng ta mất đi sự bất tử. Tình yêu tha thiết hóa thành hận thù, từ đó nàng ta trở nên tà ác, thề sẽ báo thù cả thế giới.
Cốt truyện thật là sáo rỗng.
Cho đến khi ta giả làm hầu gái, cùng Evelyn trà trộn vào hoàng cung, ta vẫn nghĩ như vậy.
“Thưa ngài, xin đi lối này. Điện hạ muốn gặp hai vị.” Người hầu dẫn đường hạ giọng, đưa ta và Evelyn vào một con đường hầm bí mật.
Cuối lối đi là một cánh cửa.
Người hầu xoay người, khẽ cười xin lỗi với Evelyn:
“Thưa ngài, xin chờ ở đây một chút. Điện hạ muốn nói riêng với ngài Perin vài lời.”
10
“Perin, ngươi ở đó không?”
Ta chui ra khỏi cánh cửa bí mật sau tủ quần áo, không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Yoan mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tựa lưng vào ghế dài cạnh cửa sổ, đôi mắt khẽ nhắm lại như đang nghỉ ngơi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng ta cảm thấy sắc mặt hắn hôm nay nhợt nhạt hơn rất nhiều.
Hắn khẽ mở mắt, giọng nói khàn khàn:
“Ta đã định dùng trái tim quái vật để đánh lừa bà ta, nhưng thất bại rồi.
“Bà ta sắp chết, chỉ có thể kéo dài mạng sống bằng máu của ta.
“Perin của ta, tại sao ngươi lại quay về?
“Hoàng cung này không hề an toàn chút nào.”
Hắn thở dài, những ngón tay gầy guộc siết chặt khung cửa sổ.
“……”
Giả vờ hỏi mà làm gì, ta tuyệt đối không thừa nhận mình quay về là để cứu hắn.
Mạng của tên này là do ta ban cho.
Nếu không có ta, hắn đã chết cóng bên suối từ mười năm trước rồi.
Nên nói thế nào nhỉ? Nếu Yoan có chết, thì cũng chỉ có thể chết trong tay ta mà thôi.
Lũ rồng vốn dĩ rất chiếm hữu!
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, lạnh nhạt lên tiếng:
“Evelyn nghi ngờ Quốc vương chính là mụ phù thủy. Mười năm trước, kẻ đó đã giết cha mẹ ngươi, móc mắt ngươi rồi ném xuống dòng suối, định để ngươi tự sinh tự diệt.”
“Ừm.” Hắn gật đầu, không tỏ rõ ý kiến.
“Sau đó, ta cứu ngươi. Ngươi đánh cắp mắt ta, đồng thời cũng thừa hưởng một phần ma lực của ta. Vì vậy, mụ phù thủy – kẻ đã giả trang thành Quốc vương – không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà để mặc ngươi lớn lên trong cung.”
“Ừm.” Hắn khẽ nhếch môi, giọng nói đầy vẻ thích thú: “Ngươi thông minh thật đấy, Perin.”
“Câm miệng!” Ta giơ tay cốc đầu hắn, rồi nói tiếp:
“Vậy nên, Quốc vương thật đã chết từ mười năm trước? Quốc vương hiện tại chính là phù thủy giả dạng?”
“Chính xác!”
Haizz… phiền phức quá. Nhức đầu thật.
Nếu ta còn ma lực, chỉ cần một cái tát là đã có thể quét bay mụ phù thủy, đâu cần lằng nhằng thế này.
“Ta đi đây!” Ta hít sâu một hơi, đứng bật dậy. Nhưng khi mở cánh cửa mật đạo, ta vẫn không nhịn được mà ngoái đầu lại:
“Yoan, ta nói ta đi đây!”
“Ừm, Perin, tạm biệt.”
……
Sao lại khác hẳn những gì ta tưởng tượng vậy?
Lẽ ra hắn phải quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa, ôm lấy chân ta mà gào khóc “Perin đại nhân, xin hãy cứu ta” mới đúng chứ?
“Thôi kệ…” Nhìn vào đôi mắt vô hồn của hắn, ta lại một lần nữa chịu thua.
“Ý ta là… ngươi có muốn chạy trốn cùng một con ác long không?
“Phiền chết đi được, dù sao ta cũng đã từng bắt cóc ngươi một lần rồi. Không muốn thì thôi, ta chỉ hỏi vu vơ thôi mà…”
Yoan đột nhiên nghiêng đầu cười: “Ta nguyện ý.”
“Gì cơ?” Ta sững sờ.
Yoan đứng dậy, đưa tay về phía ta, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Vậy thì, hỡi ác long vĩ đại và dũng mãnh nhất, xin hãy bắt cóc ta đi.
“Ta nguyện làm tân nương của ngươi!”
A a a? Hắn đang nói cái quái gì vậy?
Tim ta lỡ một nhịp. Ta quay đầu lại, thấy Yoan đang mỉm cười nhàn nhạt, ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, trời đã sáng rồi.
11
Khi ta kéo Yoan chạy vào mật đạo, Evelyn đã không còn ở đó nữa.
“Evelyn Điện hạ bảo cậu cứ đi trước, ngài ấy có việc cần xử lý.”
Tên thị vệ dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua hai bàn tay đang nắm chặt của ta và Yoan, khóe môi giật giật, rồi nhanh chóng quay mặt đi.
Sau đó, hắn thực hiện một màn giả vờ ngất vô cùng điêu luyện:
“Ôi? Mắt ta đau quá, Hoàng tử Yoan của ta đâu? Đầu ta choáng quá… Ôi, ta ngất đây, chẳng thấy gì hết nhé ~”
“……”
“Đi thôi, đừng lo cho Evelyn. Nàng ta có thanh kiếm của Hiệp sĩ, là một kỵ sĩ được công nhận.”
Lòng bàn tay ta bị siết chặt, giọng nói của Yoan vang lên bên tai.
Ta hoàn hồn, tiếp tục kéo hắn chạy về phía trước.
Cả hai chúng ta đều im lặng, chỉ có tiếng bước chân và hơi thở hòa vào bầu không khí tĩnh lặng.
“Bây giờ nghĩ lại… chuyện khiến ngươi mất đi ma lực… xin lỗi ngươi, Perin. Ta là một kẻ điên.
“Trước đây, ta đã từng nghĩ rằng nếu ngươi mất đi ma lực, trở thành một người bình thường yếu ớt, ta có thể giam ngươi mãi bên cạnh ta.”
“Ừm.” Ta lật mắt, lười đáp.
“Chuyện đánh cắp đôi mắt của ngươi mười năm trước… cũng xin lỗi ngươi. Ta phải sống, để báo thù cho cha mẹ mình.”
“Ừm.”
“Rẽ trái, đi thẳng là tới lối ra rồi…
“Perin, ngươi không phải là ác long. Ngươi là thần linh của ta.”
Giọng nói của Yoan đột nhiên nhẹ bẫng.
Ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại, liền thấy hắn đang chảy máu.
Rất nhiều máu, đen kịt và bẩn thỉu, tràn ra từ khóe môi, thấm ướt cổ áo.
Ta trợn to mắt, kinh hãi nhìn hắn: “Ngươi…”
“Suỵt.”
Ngón tay hắn đặt lên môi ta, dòng máu đỏ sẫm theo từng đầu ngón tay lăn xuống cổ ta, nhuộm thành một vệt dài.
“Xin lỗi nhé, Perin.
“Ta vốn định… ở bên ngươi lâu hơn một chút nữa.
“Ta là một kẻ dối trá không đáng được tha thứ, nhưng ta yêu ngươi.
“Nếu không tin… cứ lấy con dao kia… rạch trái tim ta ra đi!”
Ha? Ta phát điên mất!
Tên ngốc này đang làm cái trò gì vậy!
“Câm miệng! Ngươi mà còn nói nữa, ta sẽ giết ngươi đấy! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Yoan tựa vào bức tường mật đạo, cười yếu ớt, nắm lấy tay ta.
“Nàng ta căm hận cha ta, làm sao có thể dung thứ cho sự tồn tại của ta chứ?
“Không sao đâu, Perin. Ta chỉ uống một chút rượu, hơi mệt thôi. Ngủ một giấc là ổn cả.”
“Chuyện là vậy đó.” Ta siết chặt tay, mất mười phút để giải thích ngắn gọn mọi chuyện cho Evelyn.
Nàng gật gù suy nghĩ một lúc, rồi nói:
“Nhìn triệu chứng này… có vẻ hắn đã uống phải rượu độc của phù thủy. Để ta xem thử có cách nào không…”
May mà có Evelyn ở đây.
Lúc nãy, Yoan ngất lịm ngay sau khi phát điên. Ta hoảng hốt kéo hắn – người đầy máu me – ra khỏi mật đạo, vừa hay gặp Evelyn đang vác thanh kiếm của Hiệp sĩ trở về sau khi hoàn thành vụ ám sát.
“Ta nghĩ ra rồi!” Evelyn gấp sách lại, vui vẻ nháy mắt với ta: “Perin yêu dấu, ngươi đã từng nghe về nụ hôn của tình yêu đích thực chưa?”
Ta nghẹn họng.
Lẽ nào… là kiểu đánh thức Bạch Tuyết ấy hả?
Yoan là hoàng tử, vậy ngược lại… chẳng lẽ cần một nụ hôn của công chúa?
Ta quay sang nhìn Evelyn.
Nàng cũng nhìn ta, rồi chán nản đập vào đầu ta một cái:
“Perin, là ngươi phải hôn hắn.”
“Hả? Nhưng ta là ác long mà!”
Evelyn chống cằm, thích thú nhìn ta:
“Mặt ngươi đỏ rồi kìa.”
“Ta không có!” Má nóng ran, ta lao tới, nghiến răng hôn người đang nằm trên giường một cách dữ dội.
“Ưm… Perin, nhẹ thôi. Ngươi hôn đau ta rồi.”
Đôi tay mạnh mẽ siết lấy eo ta, đáp lại bằng một nụ hôn dịu dàng mà quyến luyến.
“Ngươi tỉnh từ khi nào?”
Ta đâu dễ tin vào thứ gọi là “nụ hôn chân ái” có thể phá vỡ mọi lời nguyền.
“Tỉnh từ lâu rồi. Nữ phù thủy đã chết, mọi phép thuật liên quan đến ả cũng tan biến.”
“Ngươi lại lừa ta!”
“Xin lỗi mà, ác long đại nhân.”
– Kết thúc.