Tiệm Cầm Đồ Thu Thập Tà Vật - Chương 23: Hồng tuyến
Trời ạ!
Đây chắc chắn là cao thủ.
Người ta vẫn nói, cao thủ thực sự luôn ẩn mình giữa đám đông.
Lạc Xuyên vốn không đánh giá ai qua vẻ ngoài, nhưng hắn thực sự không ngờ một ông lão nhặt ve chai lại có bản lĩnh thế này.
Ba viên xúc xắc chỉ là nhựa bình thường. Ông ấy có thể bóp vỡ thì cũng không lạ.
Nhưng làm sao khiến những mảnh vỡ cắm vào nền đá như vậy?
Chuyện này… không phải ai cũng làm được!
Lạc Xuyên cúi xuống đầy khó tin, đưa tay chạm thử vào những mảnh vụn. Chúng thật sự đã ghim chặt vào viên gạch xanh. Hắn hơi dùng lực khều nhẹ, đầu ngón tay liền nhói lên một cơn đau, da thịt bị cứa rách, để lại một vết cắt nhỏ.
“Híc…”
Lạc Xuyên nhăn mặt, cẩn thận quan sát hơn mới nhận ra rằng những mảnh vỡ của xúc xắc này khá đặc biệt. Bất kể hình dạng ra sao, mỗi cạnh của chúng đều sắc bén như lưỡi dao. Chúng cắm dày đặc vào nền gạch, trông chẳng khác nào một lớp dao nhỏ dùng để đánh vảy cá.
Rốt cuộc là ai mà có thể làm chuyện này chứ?
Ngoài kinh ngạc, trong lòng Lạc Xuyên còn dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
Trước khi rời đi, lão già kia đã để lại một câu: “Tốt nhất là đừng mang họ Vu.” Câu này có ý gì? Chẳng lẽ, nếu mang họ Vu, thứ bị vỡ không phải là xúc xắc sao?
Nhưng vấn đề là… hắn không mang họ Vu, nhưng sư phụ hắn, Vu Tầm Phong, thì có.
Lạc Xuyên nhìn đồng hồ. Dù còn hơi sớm hơn bình thường, hắn vẫn quyết định đóng cửa tiệm.
Một cảm giác bất an mơ hồ cứ quẩn quanh trong lòng. Đáng tiếc, giờ không thể liên lạc được với sư phụ.
Vu Tầm Phong là một người rất kỳ lạ. Ông ấy chưa bao giờ chịu dùng điện thoại.
Lý do mà ông từng nói là: “Điện thoại giống như một con mắt cắm ngay bên cạnh mình. Đã có âm thanh truyền đến được thì ắt có kẻ muốn tìm được con. Chỉ cần có ý định, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm ra, như cách mà giọng nói của con đến tai chúng.”
Vì vậy, ông không bao giờ dùng điện thoại.
“Sư phụ ơi sư phụ, rốt cuộc người đang ở đâu vậy chứ!”
Lạc Xuyên thực sự không hiểu. Hai thầy trò hắn chỉ là những người mở tiệm cầm đồ, không quá giàu có nhưng cũng chẳng nghèo khổ. Thế mà sư phụ lúc nào cũng cẩn thận đến mức quá đáng, cứ như thể luôn lo sợ ai đó đang âm mưu hại bọn họ vậy. Giờ thì hay rồi, muốn liên lạc cũng chẳng biết phải tìm ở đâu.
May mắn là sau khi đóng cửa tiệm, cả đêm cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra.
Mãi đến khuya, sau khi kiểm tra kỹ cửa nẻo, xác nhận mọi thứ đều an toàn, hắn mới yên tâm ngủ.
Đêm nay, giấc ngủ của hắn thật mơ hồ, chập chờn.
Sáng sớm thức dậy, hai cánh tay bỗng nhức mỏi, đặc biệt là ngón tay bị cắt hôm qua, nó còn hơi đau và ngứa.
Hắn kiểm tra vết thương, phát hiện chỗ đó hơi sưng đỏ.
Vội vàng, hắn ghé qua phòng khám của lão Mã bên cạnh để xem xét.
Lão Mã nhìn vết thương, nhíu mày, im lặng không nói gì.
Thấy vẻ nghiêm túc của lão, lòng Lạc Xuyên chợt căng thẳng.
“Lão Mã, ông mau nói gì đi chứ!”
“Tôi đang suy nghĩ đây, xem là nên đưa cậu một cái băng cá nhân, hay một cây tăm bông tẩm cồn sát trùng. Hoặc là… tôi hát cho cậu nghe một bài ‘Em bé ngoan đừng khóc’, thế nào?”
“Khốn kiếp! Ông già này suýt nữa dọa tôi chết khiếp! Tôi còn tưởng bị làm sao nghiêm trọng lắm!”
Lão Mã trợn mắt: “Cậu còn dám kêu ca? Chỉ một vết thương bé xíu, máu chảy còn chưa nhiều bằng ‘ngày đèn đỏ’ của con muỗi mà cũng mò đến đây! Thôi nào, không có gì đâu, đây, lấy băng cá nhân dán vào, nửa ngày là khỏi.”
Bị lão Mã mắng một trận, Lạc Xuyên đành ngượng ngùng trở về tiệm cầm đồ. Hắn đang định rửa mặt thì bất ngờ, Đổng Đại Minh hớn hở chạy vào.
Tên này trông vô cùng hào hứng, vừa bước qua cửa đã vênh váo nói: “Xuyên Tử, tin tốt đây! Tổng giám đốc Triệu mời chúng ta đến trang viên của ông ấy!”
“Chuyện từ bao giờ?” Lạc Xuyên vừa xắn tay áo vừa hỏi thờ ơ.
“Sáng nay đó! Thư ký Kim gọi cho tôi, bảo rằng tổng giám đốc Triệu có việc quan trọng, mời chúng ta giúp.”
“Mời? Ông từ đâu mà cảm nhận được chữ ‘mời’ vậy?”
“Thì… thì thư ký Kim đích thân gọi cho tôi mà… chẳng lẽ không phải sao?”
“Mời cái gì mà mời, đây gọi là ‘triệu tập’! Nói thẳng ra, chẳng khác nào gọi bảo vệ nhà mình đến làm việc thôi! Còn ‘mời’ cơ à!” Lạc Xuyên phất tay.
“Hôm qua đã theo ông đi loanh quanh cả ngày rồi. Hôm nay tôi có việc, phải trông tiệm. Ông thích đi thì tự đi, nhớ mang cái ngọc bội kia về cho tôi là được.”
“Tôi đi? Tôi… tôi đi một mình thì ra thể thống gì?”
Đổng Đại Minh cười gượng, ghé sát lại: “Xuyên Tử… nói thật với ngươi nhé, người ta gọi cho tôi, chủ yếu là muốn mời cậu đi. Nghe giọng điệu của họ, có việc quan trọng lắm. Một mình tôi thì làm nên trò trống gì chứ…”
“Này lão Đổng, từ bao giờ ông thành người đại diện của tôi vậy hả?”
“Tôi có sao?”
“Ông lấy đâu ra tự tin mà dám chắc tôi sẽ đến trang viên nhà họ Triệu?”
Lạc Xuyên phất tay, lạnh lùng nói: “Nói cho ông biết, tôi là người mở tiệm cầm đồ. Trông coi tiệm là công việc của tôi, dù có đi tận nơi thì cũng là để thu nhận hung vật mà tôi muốn. Ngoài ra, không ai có tư cách triệu tập tôi, hiểu chưa? Nếu muốn đi thì mau đi đi, đừng làm lỡ việc của tôi.”
“Cái tính của cậu còn ngang ngược hơn cả sư phụ cậu nữa!”
Đổng Đại Minh thở dài, nhưng vẫn cười nịnh nọt, vỗ nhẹ lên vai Lạc Xuyên: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người có bản lĩnh thì ai mà chẳng có cá tính riêng! Được rồi, tôi đi xem tình hình thế nào đã. Nếu có lợi, sẽ gọi cậu sau cũng chưa muộn… À đúng rồi, cậu cũng học mấy đứa trẻ trâu ngoài xã hội đi xăm cả ‘đường chỉ tôm’ lên tay nữa à?”
“Đường chỉ tôm?”
“Này! Không phải đây thì là gì?”
Lạc Xuyên nghiêng đầu, phát hiện Đổng Đại Minh đang chỉ vào sợi dây đỏ trên cánh tay trái của mình.
“Nói vớ vẩn! Ai lại xăm ‘đường chỉ tôm’ lên cánh tay chứ…”
Lạc Xuyên lườm ông ta một cái, định đi rửa mặt nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn vội vàng xắn tay áo lên, ngay lập tức kêu lên thất thanh.
Chết tiệt! Sợi dây đỏ trên cánh tay không biết vì sao đã dịch lên phía trước tận một centimet!
Phải biết rằng, từ khi có ký ức đến giờ, suốt hơn chục năm qua, sợi dây đỏ này chỉ mới di chuyển được mười centimet từ khuỷu tay lên trên. Thế mà chỉ qua một đêm, nó đã dịch chuyển bằng quãng đường của cả một hai năm cộng lại.
“Sao vậy, Xuyên Tử?”
Đổng Đại Minh thấy sắc mặt Lạc Xuyên thay đổi đột ngột, không khỏi lo lắng hỏi.
Lạc Xuyên dụi mắt, xác nhận mình không nhìn nhầm, lập tức chạy đến quầy, lấy ra chiếc thước chuyên dùng để đo độ dài của sợi dây đỏ trong ngăn kéo.
Dài thêm tận 1,2 centimet!
Phải biết rằng cả năm ngoái, nó chỉ dài ra chưa đầy một centimet!
Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, e rằng chưa đến nửa tháng, hắn đã toi mạng rồi.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Từ khi có ký ức đến nay, dù mỗi năm sợi dây đỏ dài ra không đều, nhưng độ chênh lệch cũng chỉ trong khoảng ba đến bốn milimet. Xem ra, lần này đã có biến cố lớn rồi!
Sư phụ ơi, sư phụ mau quay về đi, con sắp không trụ nổi nữa rồi!
“Lạc Xuyên? Xuyên Tử? Cậu sao thế?”
Sư phụ từng dặn, bí mật về sợi dây đỏ này không được tiết lộ cho người ngoài.
Lạc Xuyên chỉ có thể cố giữ bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì, lắc đầu nói: “Không có gì đâu, chắc tối qua ngủ không ngon, cổ hơi khó chịu chút thôi.”
“Thế thì cậu nghỉ ngơi đi, tôi qua chỗ ông chủ Triệu thăm dò trước xem có chuyện gì lớn không. He he, tôi nhìn thấu rồi, muốn phát tài sau này, vẫn phải theo cậu mới được!”
Đuổi được Đổng Đại Minh đi, Lạc Xuyên lập tức ngồi phịch xuống ghế, cả người như sắp sụp đổ.
Chết tiệt!
Sợi dây đỏ này giống như một sợi thừng đang siết chặt lấy cổ họng hắn, không gỡ bỏ được nút thắt này, cả đời hắn cũng không thể thoát khỏi sự kìm hãm của nó!