Thầm Yêu Anh Trai Kế - Chương 2
5
Đừng đi.
Chỉ cần anh ở lại bên cạnh tôi, cho dù anh nhốt tôi lại cũng được, mắng mỏ hay tức giận với tôi cũng chẳng sao cả, tôi đều chấp nhận.
Cơ thể anh khẽ cứng đờ, nhưng rồi anh vẫn kiên quyết đẩy tôi ra.
Anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho tôi, dịu dàng nói: “Ngoan, ngủ một giấc đi, anh sẽ sớm quay lại thôi.”
Tôi mờ mịt nhìn theo bóng lưng anh, nước mắt làm mờ tầm nhìn, nhưng không còn đủ dũng khí để giữ anh lại thêm một lần nữa.
Anh rời đi, cửa phòng khép lại, căn phòng chìm vào bóng tối. Tôi cố sức chống đỡ hai mí mắt nặng trĩu, không dám ngủ thiếp đi.
Mẹ từng nói, lúc đau lòng không được phép ngủ, nếu không tỉnh dậy sẽ trở thành một kẻ điên mất hết lý trí.
Mẹ tôi chính là vì thế mà trở thành người điên.
Sau đó, bà qua đời trong bệnh viện tâm thần.
Tôi đột nhiên nhớ lại, buổi tối năm năm về trước, trong số những bình luận kia, có người từng nói ra kết cục định mệnh của tôi.
Bình luận ấy nói rằng tôi dám bỏ thuốc nam chính cấm dục rồi còn thành công nữa, chắc chắn tôi sẽ chết rất thảm.
Bình luận nói, chờ đến khi nam nữ chính chính thức yêu nhau, nữ chính nhất định sẽ thấy tôi chướng mắt, Tuân Khâm sẽ nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần, để người ta tra tấn tôi đến chết.
Thì ra, từ lâu tôi đã thừa hưởng vận mệnh của mẹ rồi sao?
Vậy thì tôi còn sợ điều gì nữa đây? Điên sớm một chút cũng là giải thoát sớm hơn!
Tôi khép đôi mắt lại, mặc cho ý thức dần dần chìm vào bóng tối êm ái.
Nếu không thể tỉnh táo mà chìm đắm, vậy thì cứ để tôi đánh mất lý trí, sống vô tri vô giác cho qua ngày.
6
Một đôi tay lạnh lẽo đánh thức tôi dậy.
Nó nhẹ nhàng như lông vũ, không ngừng vuốt ve gương mặt tôi.
Tôi mở mắt, thấy Tuân Khâm đang mặc nguyên chiếc áo khoác dài lúc rời đi, ngồi bên cạnh tôi.
Anh có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại sáng rực đến đáng sợ, giống như loài sói hoang nơi đồng hoang giữa đêm đông, từng giây từng phút chăm chú nhìn tôi.
“Tỉnh rồi à?” Anh nhẹ nhàng hỏi, ngay sau đó dùng đôi môi lạnh lẽo ấy khẽ chạm vào môi tôi: “Dậy ăn cơm thôi.”
Suýt nữa thì bị anh dọa chết rồi. Nhìn ánh mắt ấy, tôi còn tưởng anh định ăn luôn tôi trước chứ.
Phòng ăn được bật đèn sáng rực, trên bàn bày toàn là những món tôi thích. Tiểu Phàm ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, đang dùng thìa tự xúc cơm ăn.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt con trai sáng bừng lên: “Mẹ!”
Biểu cảm ấy thật sự giống hệt ánh mắt của Tuân Khâm lúc nãy tới bảy phần. Sức mạnh của gen thật quá đáng sợ.
Tuân Khâm bước tới, dịu dàng xoa đầu Tiểu Phàm. Thằng bé lại sợ hãi né tránh theo phản xạ. Anh chẳng nói gì, nhưng vẻ mặt thoáng qua chút tổn thương.
Ăn cơm xong, Tuân Khâm hỏi Tiểu Phàm: “Có muốn ba lái xe đưa con đi hóng gió một lát không?”
Tiểu Phàm nghe xong rõ ràng động lòng, con trai quay đầu nhìn tôi. Tuân Khâm cũng theo ánh mắt thằng bé nhìn về phía tôi.
Hai ánh mắt ấy hệt như hai chú cún nhỏ đáng thương đang chờ chủ nhân ra lệnh.
Tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.
Tuân Khâm lúc này còn tỏ ra vui mừng hơn cả Tiểu Phàm, anh nhanh chóng lấy áo khoác cho tôi: “Linh Linh, em cũng đi chung luôn!”
Đúng vào lúc ấy, tiếng nhạc cello du dương kia một lần nữa vang lên.
Tuân Khâm nhìn màn hình điện thoại, đôi chân mày lập tức nhíu lại.
Không cần nghĩ cũng biết, người có thể khiến anh bận tâm như vậy, chỉ có thể là cô gái “ánh trăng sáng” trong lòng anh mà thôi.
Lòng tôi lạnh đi một nửa, thất vọng đến mức không muốn nhìn thêm. Tôi lập tức ôm Tiểu Phàm, quay người rời đi mà không hề ngoảnh lại.
7
Tiểu Phàm không hiểu, con trai nhìn tôi hỏi: “Mẹ ơi, sao vậy ạ, không phải chúng ta sẽ ra ngoài chơi sao?”
Gần đây thằng bé đã chịu quá nhiều uất ức, lời nói vừa rồi như giọt nước làm tràn ly, rốt cuộc khiến Tiểu Phàm bật khóc thật to.
Thằng bé liên tục gào lên: “Mẹ nói mà không giữ lời!”
Tôi hoảng hốt vội bịt miệng thằng bé lại.
Ngộ nhỡ cô “ánh trăng sáng” kia nghe được tiếng khóc của Tiểu Phàm thì tôi biết giấu mặt vào đâu đây?
Đến lúc này, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ vươn tới, trực tiếp bế Tiểu Phàm khỏi vòng tay tôi. Tuân Khâm một tay ôm lấy con, một tay cầm điện thoại, giọng nói rất bình thản:
“Không phải muốn ra ngoài chơi sao? Sao lại khóc rồi?”
Sau đó anh nói vào điện thoại một cách hờ hững: “Được rồi, em tự tìm cách xử lý đi, anh đang bận việc, cúp đây.”
Anh lập tức ngắt máy.
Tôi nhìn anh, thử dò hỏi một câu: “Cuộc điện thoại vừa rồi là có chuyện tìm anh đúng không?”
“Không phải chuyện quan trọng. So với việc đó, ở cạnh vợ con vẫn quan trọng hơn nhiều.”
Anh đáp lại rất bình thản, sau đó kiên nhẫn giúp Tiểu Phàm mang tất vào: “Ngoan nào, mang tất vào rồi chúng ta đi chơi.”
Lúc này, Tiểu Phàm vừa khóc vừa giãy giụa trong lòng anh, lăn qua lăn lại, còn khó dỗ hơn cả heo ngày Tết.
Trong lòng tôi thấp thỏm không yên, dè dặt hỏi anh: “Anh vừa nhận điện thoại, không phải có chuyện quan trọng sao?”
Tuân Khâm thản nhiên đáp: “Không có gì quan trọng hết, quan trọng nhất vẫn là ở cạnh vợ con.”
Nhìn thấy anh bình thản như vậy, lòng tôi bỗng nhiên nổi lên một ý chí kiên định.
Tại sao tôi phải nhường anh cho người khác?
Rõ ràng tôi yêu anh nhiều đến thế, dựa vào đâu tôi lại không dám tranh giành?
Mặc kệ cái người gọi là “ánh trăng sáng” kia đi!
Mặc kệ luôn cái gọi là nam nữ chính định mệnh gì đó!
Tôi không tin vào số mệnh!
Tôi sẽ không buông tay anh ra nữa đâu!
8
Công viên giải trí này được xây dựng trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ, khắp nơi đều vắng vẻ không một bóng người.
Tuân Khâm mở điện thoại, đăng nhập vào một ứng dụng nào đó. Ánh đèn lập tức lần lượt sáng lên, tôi lúc này mới nhìn rõ toàn bộ khung cảnh của hòn đảo.
Một con kỳ lân được đưa tới trước mặt chúng tôi theo đường ray nhỏ. Kỳ lân ngoan ngoãn khuỵu gối xuống, Tuân Khâm nhẹ nhàng xách Tiểu Phàm lên như nhổ củ cà rốt, rồi đặt thằng bé ngồi vững trên lưng kỳ lân.
“Đi chơi vui vẻ.” Anh vỗ nhẹ vào mông kỳ lân, nó liền chở Tiểu Phàm đang vô cùng hào hứng rời đi.
Khoảnh khắc ấy, dưới ánh trăng chỉ còn lại tôi và anh.
Anh lúng túng mở lời: “Cái đó… em có thấy nơi này hơi quen quen không?”
Ánh mắt anh lúc này nhìn trời nhìn đất, nhưng nhất định không chịu nhìn vào tôi.
Tôi đáp khẽ: “Đây là những điều em từng viết trong bài văn hồi nhỏ đúng không? Nhưng em nhớ mình đã vứt bỏ cuốn vở tập làm văn ấy từ lâu rồi mà.”
Hồi ấy, mẹ vừa mới tái giá vào nhà họ Tuân không lâu, tôi liền được đưa vào học tại một trường tiểu học quý tộc.
Nhưng cuộc sống của tôi ở đó chẳng vui vẻ gì.
Bạn bè đều cười nhạo tôi quê mùa, các thầy cô cũng bàn tán sau lưng tôi, gọi tôi là đứa con gái của “tiểu tam”. Họ thường xuyên bắt tôi đứng lên trả lời những câu hỏi hóc búa, làm tôi xấu hổ.
Có lần đề bài tập là viết về “Ước mơ của em”. Tôi đã thật thà viết rằng lớn lên tôi muốn làm nhân viên bán vé ở một công viên giải trí, còn rất hào hứng miêu tả chi tiết công viên trong mơ của mình sẽ tuyệt vời đến thế nào.
Cô giáo đọc to bài văn của tôi trước cả lớp. Tôi đã tưởng rằng cô định khen ngợi mình, ai ngờ cô lại nghiêm mặt, lớn tiếng trách móc tôi ham chơi, lười biếng, chỉ biết hưởng thụ, chẳng có chút chí lớn nào. Cô còn bảo các bạn đừng học theo tôi.
Cả lớp phá lên cười nhạo.
Tôi khóc suốt dọc đường về nhà, xé nát cuốn vở rồi ném thẳng vào thùng rác.
“Dì dọn phòng lúc đó không cẩn thận, anh vô tình nhìn thấy thôi.” Tuân Khâm nhẹ nhàng giải thích.
Tôi không vạch trần lời nói dối vụng về của anh, chỉ yên lặng dựa đầu vào vai anh, ngắm nhìn công viên giải trí trước mắt—nơi đã tái hiện lại giấc mơ tuổi thơ của tôi.
Anh cũng chẳng nói thêm gì, chỉ im lặng vươn tay, ôm thật chặt lấy tôi.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy anh nhỏ giọng thì thầm bên tai tôi: “Đừng chạy nữa được không?”
Thật kỳ lạ, một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như Tuân Khâm, vậy mà lúc này giọng nói lại run rẩy yếu đuối đến vậy.
Anh khẽ khàng cầu xin tôi:
“Linh Linh, đừng rời xa anh nữa, được không?”
9
Thật lâu sau, tôi khẽ “ừm” một tiếng nhỏ xíu.
Anh lập tức vui vẻ vô cùng, nghiêng đầu qua hôn lên má tôi một cái thật vang dội: “Chụt!”
Anh dịu dàng nói: “Anh sẽ cưới Linh Linh về nhà, để em mãi mãi làm vợ của anh trai.”
Tôi quyết định tin tưởng anh.
Tôi nhắm mắt lại, cố hết sức tận hưởng niềm hạnh phúc hiếm hoi trước mắt, mặc kệ những bình luận đang liên tục nhấp nháy.
【Vậy nữ chính thì sao đây trời?】
【Trời đất! Thế giới này hình như hoàn toàn lệch khỏi nguyên tác rồi đúng không?!】
【Vốn dĩ pháo hôi nhỏ chỉ ngủ với nam chính một lần đã bị trừng phạt rất thê thảm. Giờ còn thề non hẹn biển thế này, sau khi nam nữ chính đến với nhau, cô ấy chắc chắn sẽ càng đau khổ hơn gấp bội luôn ấy chứ…】
【Cầu nguyện cho cô ấy, amen!】
【RIP】
Nếu thực sự giống như những lời bình luận kia nói, tôi vì yêu Tuân Khâm mà nhất định phải nhận lấy kết cục bi thảm,
Thì tôi cũng cam lòng.
Vì hạnh phúc ngay lúc này đây, tôi chấp nhận vạn kiếp bất phục cũng chẳng sao.
Xin lỗi ông trời, nhưng tôi yêu anh từ năm mười mấy tuổi, tôi sẽ không bao giờ nhường anh cho bất kỳ ai khác nữa.
Trở về nhà, Tuân Khâm dừng xe trong sân. Tôi vừa bước xuống đã nhìn thấy bên cạnh có thêm một chiếc xe màu hồng phấn rất bắt mắt.
Tôi đang định tiến tới xem thử, thì trước mắt, những dòng bình luận đột nhiên chạy như điên loạn.
【Trời ơi, chiến trường tu la sắp bắt đầu rồi!!!】
【Aaa, cuối cùng nữ chính cũng đối mặt với pháo hôi nhỏ rồi kìa!】
【Háo hức ghê trời ơi…】
【Tầng trên, tui cá là bà đang mong đợi cùng một thứ với tui đúng hông!】
Thấy những dòng chữ này, tôi lập tức biết được chủ nhân của chiếc xe trước mặt là ai rồi.
Ngay tại cửa phòng khách, một cô gái có vóc dáng mảnh mai, làn da trắng muốt đang quay lưng về phía chúng tôi, cúi người chăm chú xem tài liệu trên bàn.
Nghe thấy động tĩnh, cô gái ấy nhẹ nhàng xoay đầu lại, mái tóc đen dài tung bay tuyệt đẹp.
Một gương mặt thật xinh đẹp.