Thầm Yêu Anh Trai Kế - Chương 1
1
Nghe được câu này, toàn thân tôi run lên bần bật, hoảng sợ nhìn về phía Tuân Khâm.
Vậy mà người đàn ông kia lại cúi đầu ngạo mạn nhìn tôi từ trên cao xuống, lạnh giọng nói: “Tại sao tôi biết đúng không?”
Tôi mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh.
“Ông Linh, em nên biết rằng, năm năm qua, mọi hành động của em đều nằm trong lòng bàn tay tôi.” Giọng nói anh lạnh lùng âm u, tựa như ma quỷ xuyên thẳng vào tai tôi.
Những dòng bình luận quen thuộc lại xuất hiện trước mắt:
【Chính là kiểu đàn ông âm u, ma quái này mới đã nè trời!】
【Không phải tôi nhìn lầm chứ? Năm năm rồi! Cuối cùng chuyện này cũng có tiến triển! Có biết năm năm qua tôi sống thế nào không hả trời!】
【Haizz, thôi không muốn nhắc nữa, nam chính và cô ánh trăng sáng kia ngày ngày… Cuối cùng tiểu pháo hôi cũng chịu quay về rồi!】
Ba chữ “ánh trăng sáng” như con dao sắc bén, đâm thẳng vào tim tôi.
Năm đó, sau khi tôi cưỡng ép Tuân Khâm, chính là nhờ những bình luận này tôi mới biết được rằng, trong tim anh ta từ lâu đã có người khác.
Còn tôi chỉ là một nữ phụ pháo hôi nhỏ bé không đáng nhắc tới trong cuộc đời anh mà thôi.
Khi ấy, tôi ôm bụng bầu hoảng loạn bỏ trốn ra nước ngoài, một đi là năm năm.
Người ta chẳng phải luôn nói thời gian là liều thuốc tốt nhất sao? Nhưng tại sao khi nghe ba chữ “ánh trăng sáng” ấy, tim tôi vẫn nhói đau như thế này.
Tôi quật cường ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tuân Khâm, nói rõ từng chữ: “Anh không phải là anh trai của tôi à? Tiểu Phàm không gọi anh là cậu thì gọi là gì?”
Anh nhíu chặt mày, lạnh lùng hỏi ngược lại tôi: “Nhất định phải để tôi lôi giấy khai sinh và bảng xét nghiệm ADN ra thì em mới chịu thừa nhận phải không?”
“Anh à, Tiểu Phàm là từ bụng em sinh ra đấy.” Tôi nghiến răng đáp trả.
“Vậy thì sao?” Anh hỏi tiếp.
“Vậy thì, ai là chồng tôi, người đó mới là ba thằng bé.” Tôi cười lạnh: “Anh có phải là chồng em không, anh trai?”
Sắc mặt Tuân Khâm lập tức tối sầm xuống.
“Xe tôi đặt đến rồi, không thể ở lại với anh thêm nữa. Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi.” Tôi nắm chặt tay con trai, dứt khoát xoay người bước nhanh về phía bãi đậu xe dưới tầng hầm.
【Vậy là, xong phim luôn à?】
【Thôi khỏi nói gì thêm nữa, hẹn gặp lại các chị em sau năm năm tiếp vậy!】
【Không phải chứ, tôi vừa nạp tiền làm VIP để xem cảnh này thôi á? Mau trả tiền lại đây!】
【Mấy bà chị phía trên thực sự nghĩ nam chính sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Thử nghĩ xem năm năm qua anh ta biến thái đến mức nào rồi?】
Đọc được bình luận này, tôi bật cười trong lòng.
Không dễ dàng bỏ qua? Vậy anh ta còn có thể làm gì được nữa? Cưới tôi à?
Nhưng đúng lúc này, gáy tôi bỗng nhói đau, trời đất quay cuồng, tôi ngã vào một vòng tay vừa cứng rắn lại vô cùng ấm áp.
Trước mắt tôi tối đen hoàn toàn.
2
Tôi cảm giác bản thân như đang nằm giữa một cánh đồng bông mềm mại, nhưng cổ tay lại có cảm giác mát lạnh, giống như bị một con rắn cuốn quanh.
Rắn?
Tôi giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường KINGSIZE cực lớn, trên người là chiếc chăn tơ tằm mỏng nhẹ.
Tấm rèm cửa dày nặng kéo kín mít, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ mờ yếu ớt.
Tôi hoảng hốt ngồi dậy, lại nghe thấy tiếng lách cách nhỏ vang lên từ cổ tay mình.
Lúc này tôi mới phát hiện, trên cổ tay tôi đang bị còng một sợi xích sắt, nối với một chiếc vòng kim loại gắn chắc vào bức tường.
Trong căn phòng mờ tối, những dòng bình luận quen thuộc lại xuất hiện, phát ra ánh sáng xanh nhạt:
【Trời ơi… nam chính cuối cùng cũng phát điên thật rồi sao? Chị gái trước kia tiên đoán chuẩn quá mà!】
【Các bạn nhìn kìa, cái vòng sắt trên tường rõ ràng là được lắp sẵn từ lúc trang trí nhà rồi đấy!】
【Ý là tên Tuân này đã có âm mưu từ lâu, đợi tiểu pháo hôi quay về sẽ lập tức giam giữ cô ấy sao?】
Ai? Tuân Khâm sao? Anh ta muốn giam giữ tôi? Vì cái gì cơ chứ? Để giành quyền nuôi Tiểu Phàm à?
Chẳng phải anh ta nên ghét bỏ tôi và đứa bé này, mong tôi và con biến mất vĩnh viễn khỏi mắt anh ta mới đúng sao?
Ngay lúc này, tiếng bước chân vọng đến gần. Tuân Khâm cầm ly nước bước về phía tôi.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng anh nhẹ nhàng mà lạnh nhạt.
Không hiểu vì sao, thấy bộ dáng này của anh ta, lòng tôi lại nổi lên chút bất an.
Anh bước đến ngồi cạnh tôi, vòng tay ôm tôi từ phía sau, đưa ly nước tới bên môi tôi dịu dàng ra lệnh: “Uống nước đi.”
Nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp áo truyền tới, mang theo chút áp lực, khiến tôi ngoan ngoãn cúi đầu uống vài ngụm.
“Ông Linh, trước kia tôi đã từng cho em cơ hội bỏ trốn rồi.” Anh thong thả đặt ly nước xuống tủ đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đôi môi còn ướt nước của tôi.
“Em tự đếm xem, công khai hay âm thầm, tôi đã từ chối em bao nhiêu lần rồi?”
Từ chối tôi rất nhiều lần… Thực sự rất nhiều lần. Từ lúc nhận ra tình cảm của mình dành cho anh, tần suất tôi tỏ tình với anh giống như ăn cơm ngày ba bữa, thỉnh thoảng còn thêm một bữa ăn khuya.
Những lời ngọt ngào tôi từng nói với anh nhiều đến mức có thể đủ cho tất cả gấu nâu ở Siberia ăn no cả đời.
Nhưng mỗi lần như thế, anh đều từ chối tôi, thẳng thừng và đầy chán ghét.
“Sau đó, em bỏ trốn ra nước ngoài. Tôi tự nhủ, lần đó chính là lần cuối cùng.” Ngón tay anh rời khỏi môi tôi, mang theo chút ẩm ướt vừa rồi chậm rãi trượt xuống cổ.
“Tôi đã tự nói với mình, chỉ cần em trở lại…” Giọng anh hơi khàn đi, như đang cố đè nén điều gì đó.
“Chỉ cần em đặt chân trở lại mảnh đất này, tôi sẽ không bao giờ để em rời đi lần nữa. Bằng bất cứ giá nào, dù em có đồng ý hay không, em cũng phải thuộc về tôi, vĩnh viễn.”
Hàm răng của anh nhẹ nhàng cắn lên vị trí vừa bị ngón tay làm ướt trên cổ tôi.
Nơi đó hơi đau nhẹ, nhưng nhanh chóng được môi và đầu lưỡi mềm mại của anh dịu dàng an ủi.
Tôi hoàn toàn mất khả năng phản kháng.
Tuân Khâm giống như một con ma cà rồng, dùng nụ hôn bá đạo ấy, trói chặt tôi vào trong vòng tay anh không thể thoát ra được nữa.
3
Làn da tôi cảm nhận được sự tiếp xúc từ một làn da khác, sau năm năm xa cách.
Tôi hoàn toàn mất đi khả năng phản ứng.
Anh cúi người chạm vào tôi, ánh mắt lạnh lẽo bỗng nhiên dịu xuống, còn thoáng hiện một chút ý cười.
“Hít thở đi chứ.” Anh khẽ nhắc, giọng mang theo chút bất đắc dĩ.
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã nín thở đến sắp ngất rồi.
Anh đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt tôi, đôi môi lập tức áp xuống, phủ kín môi tôi.
Động tác của anh không còn dịu dàng nữa, mà ngược lại, tràn đầy tính xâm chiếm.
Rất nhanh, cho dù tôi đã cố gắng hấp thụ thật nhiều dưỡng khí, vẫn cảm thấy càng lúc càng khó thở.
Bàn tay nóng bỏng đáng sợ của anh giữ chặt lấy tôi, tôi hoàn toàn bị khống chế trong tay người đàn ông này.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, một bản nhạc cello du dương trầm lắng, nhưng chẳng hề phù hợp chút nào với khung cảnh lúc này.
Anh cau chặt mày, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy khỏi giường, bắt máy nghe.
“Có chuyện gì?” Giọng điệu của anh không vui vẻ chút nào.
Bên kia là giọng một cô gái, nói liên tục rất lâu.
“Chuyện này em không tự giải quyết được sao?” Giọng Tuân Khâm càng thêm lạnh nhạt.
Cô gái kia lại nói thêm một tràng dài.
Tôi chăm chú nhìn vào gương mặt của anh. Lúc này, vẻ mặt lạnh lùng ấy dần dần dịu xuống, chỉ còn lại sự bất đắc dĩ và chiều chuộng. Nhưng sự dịu dàng đó không phải dành cho tôi, mà là cho cô gái ở đầu dây bên kia.
Tôi tức giận quay đầu đi, dây xích khóa trên tay chân cũng theo đó phát ra tiếng động khe khẽ.
Như vậy là sao? Trong lòng anh rõ ràng có người mình quan tâm yêu thích, vậy mà vẫn không chịu buông tha cho tôi.
Là bởi vì không nỡ dùng những thủ đoạn đó lên người anh yêu, nên mới giữ lấy tôi sao?
Anh quay lại nhìn tôi, rồi chậm rãi mở khóa xiềng xích trên cổ tay và chân tôi.
“Công ty có việc, tối nay tôi sẽ quay lại, ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi.” Anh lạnh nhạt nói.
Ngay khi vừa được tự do, tôi không kiềm được nữa, giơ tay thật nhanh, tặng anh một cái tát thật mạnh.
Một tiếng “bốp” vang lên giòn tan.
Anh sững người tại chỗ, im lặng nhìn tôi, gương mặt chẳng hề có chút cảm xúc nào.
4
Tôi hơi hoảng sợ, vô thức kéo chăn lên cao, lui dần vào bên trong.
Anh cúi người, đưa tay về phía tôi, tôi giật mình hoảng hốt lùi vội về phía sau.
Anh nhanh tay lẹ mắt, một tay lập tức kê phía trên đầu tôi.
Một tiếng “rầm” vang lên, là âm thanh tay Tuân Khâm đập mạnh vào đầu giường bằng kim loại.
Tôi hoàn toàn ngây ra tại chỗ.
Anh lại không hề nổi giận, chỉ dùng tay kia nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi, dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
Nước mắt tôi lập tức trào ra mãnh liệt.
Anh thật sự hoảng hốt, liên tục vuốt nhẹ sau lưng tôi, dịu dàng an ủi từng tiếng một:
“Linh Linh ngoan, là lỗi của anh, vừa rồi là do anh không tốt, làm em sợ rồi.” Anh nói như thể đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Tôi rúc sâu vào lồng ngực ấm áp của anh, tham lam tận hưởng chút hơi ấm hiếm hoi này.
Tôi muốn nói, tôi không phải khóc vì lý do này.
Tôi muốn nói, anh đừng đi, đừng tìm người khác, hãy ở lại đây với tôi.
Nhưng tôi không thể thốt nên lời.
Bởi vì trước mắt lại liên tục hiện lên những dòng bình luận kia:
【Được đấy, nữ chính đang gặp chuyện gấp muốn cháy máy, mà anh nam chính nhà chúng ta vẫn thong thả ở đây dỗ dành mỹ nhân!】
【Không sao đâu, lát nữa nam chính về công ty thì biết tay nhau ngay thôi.】
【Hai người này có thể dừng ôm ấp được không? Tôi ghét nhất là kiểu yêu đương mù quáng!】
【Không thích thì lượn đi, ai thích xem truyện tổng tài sự nghiệp thì sang kênh nam tần bên cạnh mà xem nhé, không ai níu kéo cả.】
Thế là những bình luận đó lại tranh cãi ầm ĩ, ánh sáng đủ màu lập tức đan xen hỗn loạn trước mắt tôi.
Tôi nhắm chặt hai mắt, nhưng trước mắt vẫn hiện rõ hai chữ “nam chính” và “nữ chính”, như thể đã khắc sâu vào đáy lòng tôi, làm cách nào cũng không thể mờ đi.
Sao tôi lại quên mất chứ? Tuân Khâm vốn là nam chính trong câu chuyện của người khác, còn tôi chỉ là một pháo hôi bé nhỏ trong câu chuyện ấy, sớm muộn cũng sẽ tan thành tro bụi.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy một nỗi tức giận cùng không cam lòng mãnh liệt dâng trào.
Tôi chủ động vươn tay, ôm chặt lấy anh, áp mặt vào lồng ngực anh, giọng run run đầy bướng bỉnh:
“Không được đi.”