Si Mị Vọng Lượng - Chương 6
Khi ta mới gặp hắn, đã thích dung mạo của hắn. Nhưng bây giờ, lại không chỉ dừng ở bề ngoài, mà thực sự muốn cùng hắn kết thành phu thê.
Ta chắt lọc từng lời, chỉ chọn những điều có thể nói mà thổ lộ với hắn.
Hắn nghe xong, hồi lâu không đáp.
Ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ cảm giác cánh tay ôm ta siết chặt hơn. Một lát sau, giọng hắn khẽ vang lên trên đỉnh đầu ta:
“Nàng không lừa ta đấy chứ, A Chi?”
Câu này thật khó trả lời. Quả thật, lời ta vừa nói có pha lẫn chút hư cấu, nhưng tình cảm trong đó tuyệt đối là thật.
Chỉ là ta còn đang do dự, khí thế quanh hắn liền lạnh đi đôi chút. Ta định mở miệng giải thích, nhưng hắn đã nghiêng người ôm lấy ta, chôn đầu vào hõm cổ, giọng trầm thấp:
“Dù nàng có gạt ta… ta cũng tin.”
Hắn ôm ta như vậy, lòng ta mềm nhũn, giọng cũng theo đó mà dịu đi:
“Không lừa chàng, ngoài chàng ra, còn ai có thể làm phu quân của ta chứ?”
Nói xong, hơi thở bên tai ta bỗng trở nên nặng nề hơn.
Về sau, hắn làm thế nào vén áo ta, ta lại làm thế nào quấn lấy hắn… tạm thời không nhắc đến. Nhưng ta nhất định phải làm rõ, tất cả chuyện này đều là do Bạch Túc ra tay trước, tuyệt đối không phải ta quá mức khát cầu đến mức không buông tha cả người bị thương!
Điều duy nhất khiến ta cảm thán chính là, khả năng hồi phục của hắn quả thực quá mức đáng sợ, sức lực so với đêm đầu tiên chẳng hề suy giảm chút nào.
Nửa đêm, mơ hồ nghe thấy tiếng hắn thì thầm bên tai:
“A Chi, lời nàng nói… rốt cuộc có mấy phần đáng tin đây…”
Ta vốn định đáp lại, nhưng cơn buồn ngủ kéo tới, quên mất mình định nói gì, cuối cùng chìm vào giấc mộng. Chỉ nhớ, vòng tay của hắn rất ấm áp.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, ta tỉnh dậy, phát hiện Bạch Túc vẫn đang ngủ, mày hơi nhíu lại, tựa hồ không yên giấc lắm.
Ta đưa tay muốn vuốt phẳng vết nhăn giữa chân mày hắn, nhưng còn chưa chạm tới, hắn đã đột ngột mở mắt, ánh nhìn lạnh băng, giống như một thiếu nữ đang trừng kẻ vừa đoạt đi đêm đầu tiên của nàng.
Ta theo phản xạ nhào lên người hắn, buột miệng:
“Hôm qua rõ ràng là chàng chủ động!”
Bạch Túc cứng đờ một lát, nhắm mắt xoa trán, hồi lâu mới mở mắt ra, khóe môi khẽ cong, tựa như cười mà cũng không phải cười:
“A Chi, nàng thích ở trên?”
Ta khựng lại, lập tức bật dậy:
“Ta không phải! Ta không có!”
Hắn tựa hồ hiểu nhầm ý ta, kéo ta về trong lòng, giọng trầm thấp:
“Chọc ghẹo xong lại không chịu chịu trách nhiệm, hửm?”
Ta á khẩu, đành quyết tâm xoay người đè hắn xuống, cắn răng nói:
“Tới đi! Ta chịu trách nhiệm đến cùng!”
Bạch Túc ngoài miệng nói muốn ta chịu trách nhiệm, nhưng thực tế lại ngượng ngùng vô cùng, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của ta, cười nói: “Ta chỉ đùa thôi.”
Tên này gan cũng lớn thật, vậy mà dám trêu chọc ta kiểu này rồi.
Ta hừ một tiếng, bỗng chú ý đến sắc mặt hắn tái nhợt, liền không so đo nữa: “Sao chàng trông có vẻ không khỏe vậy? Đừng nói với ta là tối qua lại làm rách vết thương nhé?”
Hắn cười mà trông có vẻ miễn cưỡng: “Vậy sao? Có lẽ hôm qua không để ý lắm.”
Ta tức giận: “Ta đã dặn chàng đừng vận động mạnh rồi, sao lại không nghe lời?”
Bạch Túc nhìn ta, giọng điệu nhẹ như gió thoảng: “A Chi, nhưng tối qua nàng cũng đâu có từ chối ta.”
Ta: “Đó là vì…”
Là vì hắn chủ động như vậy, ai mà chống đỡ nổi chứ!
Cuối cùng ta vừa thẹn vừa giận, nghiến răng nói: “Được rồi, ta biết rồi, từ nay đến khi chàng lành hẳn, ta sẽ từ chối!”
Bạch Túc khẽ cong môi, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt. Ta như bắt được một tia cảm xúc thoáng qua trong mắt hắn, nhưng lại tự nhủ rằng có lẽ chỉ là ảo giác.
—
Nơi núi rừng không biết đến tháng năm, ta hiếm hoi mới có được những ngày tháng yên bình, ngày ngày chỉ ở bên Bạch Túc dưỡng thương, chẳng khác nào thần tiên quyến lữ.
Nhưng những ngày vui chẳng bao giờ kéo dài, luôn có kẻ tìm đến quấy rầy.
Trương Phi đại ca tuy có thể xem là người quen của ta, nhưng không có nghĩa là ta muốn thấy bộ râu quai nón rậm rạp của hắn. Trên khuôn mặt dữ tợn ấy lại nặn ra một nụ cười ân cần, giọng thô ráp cất lên: “Khuê Chi cô nương, Miểu Tâm thay mặt chủ quân gửi lời vấn an cô nương.”
Hóa ra Trương Phi đại ca còn có tên đàng hoàng, nghe có vẻ quen tai. Ta ngẫm nghĩ một chút, dường như trong cuốn thoại bản lần trước ta đọc, nam chính cũng tên này, kể về mối tình cấm kỵ giữa yêu nữ và hòa thượng.
Ta nhìn hắn thêm hai lần, bị trí tưởng tượng của chính mình dọa đến run rẩy, vội vàng ho hai tiếng để che giấu: “Đa tạ ma quân quan tâm, phiền ngươi nhắn lại với hắn, khi nào hắn không đến làm phiền ta, ta sẽ sống rất tốt.”
Miểu Tâm bị ta chặn họng, không tự nhiên mà vuốt râu: “Chủ quân cũng chỉ là quan tâm cô nương mà thôi. Nếu cô nương cảm thấy ở đây buồn chán, chi bằng đến vương đô một chuyến, ma tộc nhất định tiếp đãi nồng hậu, bảo đảm cô nương vui vẻ.”
Ta nhướng mắt nhìn hắn, hứng thú không cao: “Không cần đâu, ta còn không biết các ngươi đang tính toán gì sao?”
Mời ta đến vương đô, có thể thật sự là cho ta đi chơi à? Bộ ta mới mười tám tuổi mà dễ lừa vậy sao?
Quả nhiên, sắc mặt Miểu Tâm cứng đờ, cười gượng nói: “Cô nương là người thông minh, hẳn cũng biết chủ quân gần đây đang có tính toán. Bạch Túc đã bị trừ khử, tiên giới không còn ai có thể gánh vác đại cục, ma tộc tất nhiên phải rửa mối nhục này, bắt tiên giới trả giá…”
Ta ngắt lời hắn: “Nói vào trọng điểm.”
“… Trọng điểm là, chủ quân hy vọng đến lúc đó cô nương có thể đứng về phía ma tộc, không cần động thủ, chỉ cần chỉ điểm một hai khi cần thiết, ma tộc nhất định trọng thưởng.”
Ta “ồ” một tiếng, sảng khoái từ chối: “Không đi.”
Miểu Tâm không ngờ ta dứt khoát như vậy, vội vàng khuyên nhủ: “Cô nương hãy suy nghĩ lại, chủ quân cam đoan sẽ phong cho cô nương chức hiệu, đến lúc đó châu báu, mỹ nhân tùy cô nương lựa chọn, chắc chắn vui vẻ hơn ở chốn núi rừng này.”
Ta nhàn nhạt nói: “Ở đây ta cũng rất vui vẻ, hơn nữa chẳng lẽ các ngươi không biết, ta từ trước đến nay chưa từng quan tâm đến tranh đấu giữa hai giới sao?”
Đây cũng là một quy tắc bất thành văn của ta, ta nhận tiền làm việc, giết người phóng hỏa đều có thể, nhưng tuyệt đối không tham gia chiến tranh.
Dù ta có giết Bạch Túc vì ma tộc, cũng không có nghĩa là ta đứng về phía bọn họ. Nếu tiên giới có thể trả giá đủ cao để ta ám sát ma quân, ta cũng có thể cân nhắc. Ta sẽ không cố tình giúp ma giới đối phó tiên giới, mà nếu tiên giới mất đi Bạch Túc liền không thể thắng nổi ma giới, vậy thì bại cũng chẳng oan uổng.
Miểu Tâm hiển nhiên cũng biết ta không dễ lung lay, thở dài một hơi, không nói thêm nữa, chỉ dặn dò ta nếu muốn đến, bất cứ lúc nào cũng có thể.
—
Tiễn Miểu Tâm đi, ta mang theo chút áy náy không rõ nguồn cơn đến tìm Bạch Túc.
Hắn đang luyện kiếm ở hậu sơn, từ khi cơ thể khá hơn, hắn liền đề xuất muốn luyện võ, theo lời hắn thì vừa có thể cường thân kiện thể, vừa có thể bảo vệ ta lúc nguy cấp.
Dù ta không cần hắn bảo vệ, nhưng vẫn ủng hộ.
Dù mất trí nhớ, tu vi không còn, nhưng Bạch Túc vẫn có nền tảng vững chắc, từng chiêu kiếm hoa lệ như mây trôi nước chảy, thân pháp uyển chuyển tựa du long, quả không hổ là đại đệ tử đắc ý nhất của Ngự Tiêu chân nhân. Riêng về kiếm pháp, ta cũng không sánh bằng.
Ta đứng nhìn một lúc, hắn mới phát hiện ra ta, thu kiếm lại, mỉm cười nhàn nhạt: “A Chi, nàng đến rồi.”
Trên đời này chỉ có hai người từng gọi ta là “A Chi”. Một là Thương Thư, lần đầu gọi ta như thế liền bị ta đánh một trận, hai là Bạch Túc. Nhưng hắn chỉ cần gọi hai chữ này, lòng ta liền run lên, vui ver khó tả.
Bị hắn nhìn đến nóng cả mặt, ta lúng túng nói: “Ta… chỉ là đến xem thử.”
Hắn “ừ” một tiếng, hỏi: “Vậy nàng thấy được gì?”
Ta thành thật đáp: “Ta xem không hiểu, nhưng cảm giác rất lợi hại.”
Bạch Túc khẽ cười, nhưng nụ cười nhanh chóng nhạt đi, hơi cau mày: “Khi ta cầm kiếm, luôn cảm thấy rất quen thuộc, như thể trước đây ta vẫn luôn sử dụng kiếm.”
Ta sững người, vô thức nắm chặt tay áo: “Chàng nhớ ra rồi?”
Hắn nhìn ta, hỏi ngược lại: “A Chi, nàng hy vọng ta nhớ ra sao?”
“Ta…”
Dĩ nhiên là không hy vọng, nhưng ta nói: “Ta chỉ mong chàng sống vui vẻ, nhớ ra hay không cũng không sao cả.”
Hắn im lặng một thoáng, rồi khẽ cười, nhẹ giọng: “Vậy sao.”
Thái độ của hắn khiến ta khó nắm bắt, bèn hỏi: “Chàng thật sự chưa nhớ lại?”
Hắn rũ mắt, che đi tâm tư trong đáy mắt: “Chưa.”
Cũng đúng, nếu hắn nhớ ra, sao có thể còn đứng đây cùng ta nói lời tình tứ chứ?
Ta thả lỏng, cười nói: “Chuyện này cũng không cần vội. Phu quân thích dùng kiếm, ta vừa hay có vài thanh bảo kiếm tốt, chàng chọn một thanh đi.”
Bạch Túc dường như cũng không để tâm đến ký ức của mình nữa, ngước lên nhìn ta, chậm rãi cười: “Được, vậy đa tạ phu nhân.”