Si Mị Vọng Lượng - Chương 4
7
Ngày hôm sau, ta cùng Bạch Túc xuống nhân gian.
Thông thường, mỗi khi ra ngoài làm việc, ta đều mang theo Thương Thư. Hắn xuất thân từ tộc hồ ly bạch hồ, vì quá mức nghịch ngợm mà bị phụ thân ném lên núi Vụ Diễn để tu hành, không có lệnh thì không được tự ý rời đi.
Nể mặt phụ thân hắn, bình thường ta cũng chăm sóc hắn không ít. Nhưng lần này, khi nghe nói ta sắp xuất môn, hắn hứng thú bừng bừng tìm đến, ta chỉ hờ hững nói: “Lần này ngươi ở lại trông nhà.”
Hắn tức giận ra mặt: “Ngươi không chịu dẫn ta đi thì thôi, sao lại còn mắng ta là chó?”
Ta nói: “Đều là loài họ chó cả, hồ ly cũng có thể trông nhà mà.”
Hắn bất bình đáp lại: “Ta biết mà, ngươi chẳng qua là muốn nhân lúc người ta gặp nguy mà chiếm tiện nghi…”
Hắn mới nói được nửa câu thì đột nhiên im bặt. Ta cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Túc đang nhàn nhã đứng dưới hiên, dửng dưng nhìn chúng ta. Thấy chúng ta chú ý đến mình, hắn nhẹ nhàng chào hỏi, phong thái như chính thất danh chính ngôn thuận: “Công tử Thương Thư, buổi sáng tốt lành.”
Thương Thư nghiến răng, từ kẽ răng nặn ra hai chữ: “Buổi sáng…” Sắc mặt hắn không mấy dễ nhìn.
Cùng lúc đó, Sơn Ly từ ngoài bước vào, hỏi: “Khuê Chi, khi nào chúng ta khởi hành?”
Ánh mắt Bạch Túc lóe lên, cũng hỏi ta: “Phu nhân, vị này là?”
Ta: “…”
Không biết vì sao ta lại có cảm giác như mình vừa bước vào một trận chiến kỳ lạ nào đó.
Ta hắng giọng, giới thiệu với Sơn Ly: “Vị này là phu quân của ta, Bạch Túc, lát nữa sẽ đi cùng ta.”
Sau đó lại quay sang Bạch Túc nói: “Đây là Sơn Ly, là… biểu ca của ta.” Ta ngừng lại một chút, có phần gượng gạo mà chọn từ “biểu ca”.
Bạch Túc khẽ gật đầu, thuận miệng chào hỏi: “Biểu ca Sơn Ly, hân hạnh gặp mặt.”
Sơn Ly không biết có nhận ra Bạch Túc không, chỉ nhướng mày nhìn ta: “Ngươi lại chơi trò nhập vai gì thế này…”
Ta vội vàng cắt ngang hắn: “Được rồi, không thể trì hoãn nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Ta kéo Bạch Túc ra ngoài, đến cửa lại quay đầu dặn Thương Thư lần nữa: “Ngươi ở lại.”
Thương Thư: “…”
Như ta từng kể trong câu chuyện của mình, ta sống trên núi Vụ Diễn, cách rất xa nhân gian thực sự. Nhưng điều này Bạch Túc lại không nhận ra. Đối với hắn, hắn chỉ vừa chợp mắt một lúc trên xe ngựa, đã đến thành Dương phồn hoa.
Thành Dương là nơi A Tú và Sơn Ly lần đầu gặp nhau. Sơn Ly tin rằng linh hồn nàng rất có thể vẫn còn quanh quẩn nơi đây, chỉ là không thể tìm được Kết Phách Đăng, nên mới nhờ ta đến giúp.
Chúng ta tìm một quán trọ trong thành để an bài chỗ nghỉ ngơi cho Bạch Túc, sau đó mới ra ngoài tìm nơi có phong thủy thích hợp để bày trận.
Sơn Ly thực ra không hiểu ta vì sao phải mang theo Bạch Túc. Dù sao chuyện này đối với hắn rất quan trọng, không thể có sai sót. Nhưng đối với ta, Bạch Túc cũng quan trọng không kém.
Trước khi đi, ta trấn an Bạch Túc vài câu, bảo hắn cứ tự do dạo chơi trong thành, chờ ta về rồi chúng ta sẽ có thời gian thế giới hai người. Hắn cũng không hỏi ta đi đâu, khi nào về, chỉ dịu dàng đáp: “Được, hy vọng phu nhân thuận lợi.”
Nhìn xem, một người chu đáo biết bao, khiến ta nhịn không được muốn hôn hắn một cái ngay trước mặt mọi người.
Nhưng Sơn Ly đã sớm mất kiên nhẫn, thúc giục nhiều lần, rõ ràng không thể chịu nổi cảnh chúng ta tình tứ trước mặt hắn nữa. Ta đành lưu luyến chia tay Bạch Túc.
—
Chúng ta dò xét nửa ngày, cuối cùng chọn một rừng trúc ngoài thành. Nơi này trúc xanh rậm rạp, sương mù lượn lờ, tĩnh lặng u ám, xa xa còn nghe được tiếng nước suối chảy róc rách.
Sơn Ly đã sống hàng chục vạn năm, chỉ biết một việc, chính là giết người. Vì vậy, hắn khiêm tốn hỏi ta: “Nơi này có phong thủy tốt không?”
Ta đáp: “Có gió có nước, rất tốt.”
Hắn không hài lòng lắm: “Ngươi đang qua loa cho có phải không?”
Ta nhướn mày, nghiêm túc nói: “Nơi này phía bắc dựa vào núi đá, phía nam có suối chảy, thuận phong ứng thủy, là ranh giới giao hòa âm dương, rất thích hợp để nuôi dưỡng linh hồn…”
Hắn nghe mà nửa hiểu nửa không: “Thì ra là vậy…”
Ta im lặng chốc lát, rồi nói: “Ngươi thực sự tin là vì lý do này? Ta bày trận còn cần chọn phong thủy sao?”
Ta chọn nơi này đơn giản chỉ vì nó trông rất có không khí ma quái. Ta là một yêu quái rất coi trọng bầu không khí và cảm giác nghi thức, thế thôi.
Hắn phản ứng kịp, có phần thẹn quá hóa giận, mặt lạnh nói: “… Mau bắt đầu đi.”
—
Dù sao cũng đã lâu không dùng Truy Hồn Thuật, ta không khỏi có chút lạ tay. Đến khi trận pháp hoàn thành thì trời đã xế chiều, sắc trời âm u, khu rừng trúc vốn yên tĩnh càng trở nên lạnh lẽo, càng phù hợp để gọi hồn.
Ta hất cằm ra hiệu Sơn Ly bắt đầu. Hắn liền dùng lá trúc làm đao, rạch một vết trên cổ tay mình, mắt cũng không thèm chớp. Máu tươi chảy xuống trung tâm trận pháp, vẽ nên một đóa hồng liên xếp chồng cánh, ánh sáng đỏ sẫm nhàn nhạt phát ra. Ta niệm chú ngữ cổ xưa phức tạp, hồng liên từ từ nở rộ, sắc hoa yêu dị, ánh sáng trong trận càng rực rỡ. Đồng thời, sắc mặt Sơn Ly cũng tái nhợt đi nhiều.
Khi hồng liên hoàn toàn nở rộ, nó dần hóa thành huyết vụ. Ta gom lại thành châu, cảm nhận khí tức hồn phách bên trong, sau đó đưa cho Sơn Ly: “Vật này sẽ dẫn ngươi đến chỗ nàng.”
Sơn Ly thở phào, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Ta đáp lại: “Không cần cảm ơn, ta không giúp ngươi vô điều kiện đâu.”
Ta không khỏi cảm thán sức mạnh của tình yêu thật lớn lao. Trước kia, Sơn Ly có bao giờ lộ ra vẻ thấp thỏm bất an, lại càng không nói lời cảm ơn ai.
Hắn nhìn ta một lúc lâu, nghiêm túc nói: “Nếu ta chết, tài sản trên đỉnh Tử Vân đều thuộc về ngươi.”
Ta trợn mắt: “Đừng nghĩ dùng chuyện không có thật này mà lừa ta!”
Trong đôi mắt luôn lạnh lùng của hắn hiếm khi lộ ra ý cười. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghiêm túc nói: “Khuê Chi, đừng để tâm quá nhiều đến Bạch Túc, nếu không… ngươi sẽ tổn thương đấy.”
Hắn quả nhiên biết thân phận của Bạch Túc.
Ta mỉm cười không để ý: “Yên tâm đi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra là hắn để tâm đến ta hơn sao?”
Sơn Ly do dự, cuối cùng chỉ nói một câu tạm biệt, rồi bóng dáng ma mị của hắn dần biến mất trong sương mù.
8
Khi trở lại thành, trời đã về khuya, nhưng chợ đêm nơi trần thế vẫn vô cùng náo nhiệt.
Khi đi ngang qua một quầy bán tranh đường, ta nhìn trúng một con cá chép đỏ được vẽ sống động như thật. Ban đầu định mua về tặng cho Bạch Túc, nhưng lúc trả tiền mới phát hiện mình rỗng túi—tất cả bạc vụn ta mang theo đều đã đưa hết cho hắn.
Ta khựng lại một thoáng, giữa ánh mắt không mấy thiện cảm của lão bán hàng, đang định tháo vòng tay xuống cầm cố, thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Để ta trả cho nàng.”
Ta nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Bạch Túc đứng bên cạnh, tựa như cây ngọc giữa nhân gian, mỹ lệ đến mức khiến vạn vật chung quanh đều trở nên lu mờ. Dưới ánh đèn lồng lay động, đường nét trên khuôn mặt hắn càng thêm rõ ràng, sáng tỏ như trăng rọi trong nước, thanh nhã tựa thần tiên bước ra từ tranh vẽ.
Nhìn hắn, ta chợt nhớ đến một câu thơ:
“Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy.
Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.”
…Nói một cách đơn giản, chính là, đàn ông trả tiền cho phụ nữ thật sự rất đẹp trai, dù tiền hắn dùng vốn là của ta.
Sau khi thanh toán xong, Bạch Túc đưa con cá chép cho ta. Ta lắc đầu, không nhận: “Vốn dĩ là ta muốn tặng chàng.”
Hắn hơi sững sờ: “Tặng ta?”
“Đúng vậy.” Ta quan sát sắc mặt hắn, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng. “Chẳng lẽ chàng không thích ăn đồ ngọt?”
Đây là điểm ta chưa từng cân nhắc. Nghĩ vậy, ta liền cắn ngay một miếng vào đầu con cá chép, nhai thử rồi nhận xét: “Cũng ngọt đấy. Nếu chàng không thích thì cho ta cũng được…”
Nhưng hắn lập tức thu tay về: “…Không có chuyện không thích.”
Ta chỉ “ồ” một tiếng, không tiếp tục truy vấn nữa: “Biểu ca ta còn có việc gấp nên đã đi trước rồi, vậy nên chúng ta có thể ở đây chơi thêm vài ngày.”
Hắn cắn một miếng kẹo đường, thật lâu sau mới phản ứng lại: “…Đi nhanh như vậy sao?”
Ta gật đầu: “Bởi vì huynh ấy rất vội. Hơn nữa, ta cũng muốn ở bên chàng lâu hơn một chút.”
Bạch Túc không trả lời ngay, một lúc lâu sau mới nhẹ hắng giọng, hơi mất tự nhiên mà nói: “Đường này thực sự rất ngọt.”
Ta nắm lấy tay hắn, âm thầm nghĩ: Nếu hắn không thích ăn đồ ngọt, vậy hẳn là hắn rất thích ta. Mặc dù khả năng đầu tiên cao hơn, nhưng ta vẫn muốn tin vào khả năng thứ hai.
Chúng ta ở lại Dương Thành ba ngày, đi dạo khắp nơi. À không, trừ một chỗ—hôm đó ta muốn vào kỹ viện lớn nhất thành là Lưu Phương Các, nhưng bị Bạch Túc ngăn lại.
Dương Thành nổi tiếng với mỹ nhân, chuyện Sơn Ly si mê A Tú chính là minh chứng. Trong đó, hoa khôi của Lưu Phương Các lại càng nổi danh khắp nơi. Ta không hiểu vì sao Bạch Túc không cho ta vào xem mỹ nhân, mà hắn cũng không hiểu vì sao ta lại muốn vào.
Đứng trước cổng Lưu Phương Các, hắn dịu dàng nhưng kiên quyết hỏi: “Phu nhân thích nữ tử sao?”
Ta đáp: “Ta thích mỹ nhân, không phân biệt nam nữ.”
Hắn lại hỏi: “Vậy bên trong có ai đẹp hơn ta không?”
Ta thành thật suy nghĩ rồi nói: “…Không có.”
Thế là ta bị hắn kéo đi.
Tuy vậy, ta vẫn không từ bỏ ý định. Đang lúc ta cân nhắc làm thế nào để lẻn vào mà không bị Bạch Túc phát hiện, thì hoa khôi của Lưu Phương Các lại chủ động tìm đến ta.
Nàng ấy tên là Liễu Vụ, nghe tên đã thấy mỏng manh như liễu trước gió, nhưng thực tế lại là một người có thân thủ nhanh nhẹn, vừa xoay người đã nhẹ nhàng bay qua cửa sổ lầu hai, trong tay còn cầm một thanh kiếm, đâm thẳng về phía ta.
“Quả nhiên là ngươi, Khuê Chi!”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta tràn đầy sát khí, nhưng ta đã sớm dự đoán được nàng sẽ đến, chỉ nhẹ nhàng né tránh lưỡi kiếm, trong lòng lại thầm nghĩ may mà đã sai Bạch Túc đi mua đồ ăn, chắc có thể giải quyết xong trước khi hắn quay về.
Ta thở dài: “Liễu Vụ, ta thật không ngờ ngươi lại cố chấp đến thế.”
Vốn dĩ ta định ghé thăm nàng một chút, không ngờ nàng vẫn ôm hận không buông, muốn giết ta cho bằng được.
Nàng ta nghiến răng: “Chừng nào ta chưa giết được ngươi để báo thù cho Dư Lang, chừng đó ta không thể ngủ yên!”
“Ta đã nói rồi, không phải ta giết hắn, mà là chính hắn đã giao dịch với ta. Sao ngươi cứ không chịu tin?”
Tình lang của Liễu Vụ, Dư Hoè, từng là khách hàng của ta. Hắn nhờ ta làm một việc rất phiền phức, mà ta thì xưa nay không làm gì mà không có lợi. Trên người hắn, thứ duy nhất đáng giá với ta chính là linh hồn của hắn. Vì vậy, sau khi xong việc, hắn đã tự nguyện hiến dâng hồn phách cho ta. Chỉ là trước khi chết, hắn cầu xin ta tha cho Liễu Vụ.
Ta đồng ý ngay, nhưng không ngờ Liễu Vụ lại là một nữ nhân cứng đầu, biết rõ không phải đối thủ của ta mà vẫn cố chấp muốn lấy mạng ta. Ta không để nàng vào mắt, nhưng bị nàng hết lần này đến lần khác làm phiền, ta cũng thấy mất kiên nhẫn. Thôi thì lần này giải quyết cho xong vậy.
“Liễu Vụ, ta đã hứa với hắn không giết ngươi, nhưng nếu ngươi đã muốn chết, ta cũng không cản.”
Nàng ta gào lên the thé: “Vậy ngươi giết ta đi! Để ta có thể đoàn tụ với Dư Lang!”
Ta trầm ngâm một chút, không nói cho nàng biết rằng dù có chết, nàng cũng chẳng thể đoàn tụ với hắn, mà chỉ thản nhiên đáp: “Ta nhường ngươi ba chiêu. Nếu giết được ta, coi như ngươi thắng. Nếu không… ta sẽ cho ngươi một kết cục giống hệt hắn.”
Ta không phải nói suông. Khi nàng vung kiếm về phía ta, ta thậm chí còn không hề né tránh. Ta nghĩ, để nàng đâm ta một nhát, cũng coi như cho nàng chết không tiếc nuối, xem như ta đã thực hiện lời hứa với Dư Hoè.
Nhưng ngay khoảnh khắc kiếm đâm tới, chỉ trong chớp mắt, một bóng người đột ngột nhào đến, đẩy ta ra, che chắn trước mặt ta.
Ta nhìn thấy lưỡi kiếm xuyên qua ngực người đó, máu tươi nhuộm đỏ bộ áo trắng, loang thành một đóa hoa đỏ rực ngay trước ngực hắn, chói mắt vô cùng.
Cảnh tượng này quen thuộc đến mức khiến ta nhất thời chết lặng.
Bạch Túc, hắn… lại thay ta đỡ nhát kiếm này.