Roi Đánh Hồn 6: Sa Mạc Gobi - Chương 2
05
Buổi tối hôm đó, chúng tôi để lại một nhóm người trên xe để canh than, những người còn lại thì nghỉ ngơi trong nhà đá. Tôi và lão Trương ở chung một phòng, nửa đêm đột nhiên tôi tỉnh dậy. Không biết là mấy giờ, chỉ thấy ngoài trời trăng rất sáng, tôi không mang theo điện thoại, bèn nhờ ánh trăng đi vệ sinh.
Tôi vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra thì đột nhiên phía sau có người gọi tôi một tiếng: “Long ca!”
Tôi giật mình quay lại, phía sau chẳng có ai cả. Lão Trương vẫn nằm trên giường, thở đều đều, ngủ rất say. Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Có thể là tôi nghe nhầm?
Tôi nghĩ vậy, liền quay đầu bước vào nhà vệ sinh. Cửa còn chưa kịp đóng lại, thì lại nghe thêm một tiếng nữa: “Long ca…”
Lần này tiếng gọi rất rõ, như vang lên sát tai tôi. Tôi nghe ra rồi, chính là giọng của Đại Thuận!
Nhưng rõ ràng Đại Thuận ngủ ở tầng một, sao lại đột nhiên gọi tôi? Cảm giác có gì đó không ổn, tôi lập tức cầm theo roi đánh hồn rồi bước nhanh ra ngoài.
Roi đánh hồn này là do một đạo sĩ già tặng cho tôi từ hồi nhỏ. Lúc đó, tôi từng cứu ông ấy dưới một con mương, ông bảo tôi: “Tướng Tu La, lòng Bồ Tát, đời này định sẵn phải ăn cơm âm dương.”
Vài năm nay vì kiếm tiền trả nợ, tôi nhận không ít công việc kỳ dị, cây roi này cũng giúp tôi không ít lần.
06
Tôi đi xuống tầng một, gõ cửa phòng của Đại Thuận. Gõ mãi mới thấy Thiệu Tinh mắt nhắm mắt mở ra mở cửa.
Tôi hỏi: “Đại Thuận đâu rồi?”
Thiệu Tinh dụi mắt nói: “Tối nay em không khỏe, anh Đại Thuận đi canh xe giúp em rồi.”
Nghe vậy tôi lập tức đi ra ngoài. Lúc đó đã là nửa đêm, ánh trăng trắng bệch treo trên cao, soi rõ cả xung quanh như ban ngày.
Đêm Tây Bắc rộng lớn im lặng đến rợn người, nơi này đất rộng người thưa, ngoài tiếng gió rít qua vùng hoang dã thì không nghe được gì khác.
Tôi băng qua mấy căn nhà đá, đến bãi đậu xe của chúng tôi. Để phòng trộm than, hầu như mỗi xe đều có người canh. Nhưng không biết là do quá khuya hay sao mà tôi đi suốt cả đoạn đường mà chẳng thấy ánh sáng điện thoại nào, mọi người đều dường như đang ngủ.
07
Khi tôi đến gần xe của Đại Thuận, bỗng nghe thấy tiếng nói thì thào rất nhỏ: “Đói… đói quá… đói…”
Tôi bước nhanh lại gần thì thấy một cái bóng trắng toát đang áp sát cửa sổ phía bên ghế lái. Nó đứng thẳng chân, người dài ngoằng, mặt dán sát vào kính.
Tôi cũng không kịp nhìn rõ đó là cái gì, liền vung roi đánh hồn tới! Trong không khí vang lên một tiếng “chát”!
Thứ đó hình như bị dọa sợ, đột ngột quay đầu lại. Tôi cũng giật thót tim! Vì trong khoảnh khắc ấy, tôi cứ ngỡ mình nhìn thấy Đại Thuận.
Khuôn mặt kia có mặt mũi giống y hệt Đại Thuận. Nhưng làn da nó rõ ràng không giống người, không có lỗ chân lông, cũng không có nếp nhăn, mịn trơn như một quả bóng bơm hơi.
Tôi lo thứ đó hại Đại Thuận nên quất thêm một roi nữa. Nhưng thứ đó lập tức dùng cả tay chân bò sát đất, đầu ngửa ra sau lưng như con nhện, rồi lao vút xuống gầm xe với tốc độ kinh hoàng.
Tôi đuổi quanh xe một vòng nhưng nó đã biến mất không dấu vết.
08
Tôi vội quay lại trước cửa xe, mở cửa ra thì thấy Đại Thuận mặt mày trắng bệch, ngửa đầu dựa vào ghế, như đang nghẹt thở, môi tím tái.
Tôi gọi mấy tiếng, cậu ấy không tỉnh. Tôi thử bấm nhân trung thì lúc đó cậu ta mới đột nhiên hít sâu một hơi, mở mắt.
Đợi Đại Thuận hoàn hồn một chút, tôi hỏi có chuyện gì vừa xảy ra.
Đại Thuận vẫn còn run rẩy, nói: “Long ca, em cũng không biết là mơ hay thật. Em chỉ định nhắm mắt nghỉ một chút, vừa nhắm mắt thì nghe có người gõ cửa xe, nói đói, hỏi em có gì ăn không.”
“Em nói có, định lấy cho hắn thì thấy một cái mặt trắng bệch thò lên từ dưới cửa sổ.”
“Em giật mình quay lại nhìn, suýt nữa hét toáng lên!”
“Mặt đó căn bản không giống mặt người, giống như một cái bánh bột dẹt! Ngũ quan lõm xuống, nhưng miệng thì lại biết nói.”
“Rồi em choáng váng, không biết gì nữa…”
Tôi trấn an vài câu, đưa cậu ấy về lại phòng nghỉ ngơi. Sau đó tôi quay lại bãi xe, đi quanh xe của Đại Thuận kiểm tra một lượt, không thấy gì bất thường nữa.
Nhưng tôi phát hiện một vết bẩn màu sẫm ở gần bánh xe phía sau. Tôi cúi xuống xem thử, lập tức ngửi thấy mùi tanh nồng khó chịu.
Chẳng lẽ xe đè phải gì đó? Hay bị vương vào đâu? Tôi thấy khó hiểu, vì mùi đó rất giống mùi cá ươn, một mùi mà ở vùng Tây Bắc khô cằn thế này rất khó mà ngửi thấy được…
09
Tôi dùng nước rửa sạch dấu vết đó, sau đó thay ca cho Đại Thuận, canh xe suốt đêm. May mắn là không xảy ra chuyện gì kỳ lạ nữa.
Sáng hôm sau, trước khi xuất phát, chúng tôi lại gặp nhóm của Vũ Đức Phát.
Vũ Đức Phát cười hì hì nhìn tôi hỏi: “Long huynh đệ, tối qua nghỉ ngơi tốt chứ?”
“Cũng ổn.” Tôi đáp.
Lúc này tôi lại thấy ông già đó, hai tay ông ta đang nâng cái hũ nhỏ màu đen. Khi phát hiện tôi nhìn, ông ta liền lấy tay áo che cái hũ lại.
“Long ca, em lấy nước rồi đây!” Thiếu niên Thiệu Tinh chạy tới, xách bình nước.
Vũ Đức Phát có vẻ sững người một chút, nhưng cũng không nói gì thêm, quay đầu bỏ đi.
Chúng tôi thuận lợi giao số than đến ga tàu hỏa An Hòa, nghỉ lại một đêm, rồi vội quay về mỏ.
Mỏ cũng chuẩn bị sẵn phòng nghỉ cho tài xế bọn tôi, cùng dãy nhà với công nhân mỏ.
Nhưng lần này trở về, không hiểu sao tôi cứ có cảm giác bầu không khí trong mỏ có gì đó là lạ.
Tối ăn cơm, chúng tôi hỏi thăm một công nhân quen tên là Lão Viên, mới biết trong mấy ngày chúng tôi đi đường, trong mỏ lại xảy ra chuyện kỳ quái.
10
Công nhân đó họ Viên, chúng tôi gọi ông là Lão Viên, đã làm việc ở mỏ này bảy, tám năm.
Ông ấy là đồng hương với vài người trong nhóm nên rất nhanh thân thiết.
Lão Viên lén kể cho chúng tôi: “Trong hầm mỏ phát hiện ra ‘than quỷ’, mấy người đều nhìn thấy rồi.”
“Than quỷ là gì?” Vương Thành ngớ người hỏi.
“Là một loại thứ mọc ra từ than. Người xưa bảo, than từng chôn qua xương người sẽ sinh ra ‘than quỷ’. Thứ đó đen sì sì, như mấy khúc xương chống lên một lớp da người nhăn nheo.”
Vương Thành mặt tái mét, tôi biết chắc cậu ta đang nhớ đến thứ hôm đó chúng tôi thấy trong nhà vệ sinh.
“Thứ đó có hại người không?” Lão Trương hỏi.
“Không đến mức hại người, nhưng rất đáng sợ, lại không may mắn.” Lão Viên nhăn mày nói.
“Nếu là mỏ khác thì không sao, nhưng mỏ này vốn đã kiêng kỵ rồi, các cậu không thấy dân bản địa chẳng ai muốn làm ở đây sao?”
“Mỏ này thì làm sao? Có người chết à?” Vương Thành lại hỏi, mặt mũi đầy hoảng hốt.
“Không chỉ có người chết đâu.”
Lão Viên hạ giọng, nói: “Tôi nghe dân địa phương bảo, nơi này xưa kia là tế đàn của một nước cổ, thường dùng người sống tế lễ, tạo ra nhiều thứ tà môn quỷ quái.”
“Đừng để ông ấy dọa các cậu.”
Lúc này một công nhân khác tên A Quế bước tới.
Anh ta coi như nửa dân bản địa, cưới vợ là người ở đây, sống lâu năm quanh vùng.
“Hồi định làm con đường này, nhiều người bảo làm không nổi, bảo dưới đất chôn yêu ma. Nhưng rồi sao? Quân đội kéo vào, đừng nói con đường, núi xa cũng bị khoét ra rồi.”
“Mấy năm nay tuy có chuyện lặt vặt, nhưng chưa có sự cố gì lớn cả. Chẳng qua nơi này hẻo lánh, dân bản địa về nhà bất tiện nên không muốn làm thôi.”
Lão Viên có chút ngượng ngùng cười.