Nhất Chu Tuyết - Chương 4
26
Vương gia rời đi chưa được mấy ngày, ta phát hiện mình đã mang thai. Đây cũng coi như một chuyện tốt.
Dao Dao chẳng cần ai dạy cũng tự động ôm lấy bụng ta gọi “đệ đệ”. Ta hỏi mấy câu mới biết thì ra là do ma ma bên cạnh nàng dạy. Ta đã bảo mà, Dao Dao còn nhỏ như vậy, sao có thể phân biệt được giữa đệ đệ và muội muội chứ.
Mộ Hòa đã sinh con, là một bé trai. Ta dẫn Dao Dao đến thăm, suốt cả buổi Dao Dao chẳng cười lấy một lần, gương mặt tròn trĩnh bụ bẫm nhưng lại có vẻ nghiêm túc lạ thường.
Ta nghĩ chắc là do lần đầu tiên nàng nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ như vậy. Nhưng không ngờ, sau khi về nhà, nàng lại bắt đầu gọi đứa bé trong bụng ta là “muội muội”.
Ta hỏi lý do, nàng nhăn nhó nói: “Đệ đệ, xấu.”
“Đệ đệ lớn lên sẽ đẹp mà.”
“Không, đệ đệ xấu.” Dao Dao nói chắc nịch.
Ta trêu nàng: “Vậy con làm sao biết muội muội không xấu?”
“Dao Dao, đẹp. Muội muội, đẹp.”
Khi thai đã ổn định được ba tháng, ta gửi một phong thư cho vương gia. Không biết hắn có nhận được không, mất bao lâu mới nhận được, và liệu có hồi âm không.
27
Khi nhận được thư hồi đáp, đã là hai tháng sau.
Vẫn là phong cách trước giờ của hắn, chỉ viết một câu “biết rồi”, bảo ta an tâm dưỡng thai.
So ra thì phần nói về Dao Dao lại dài hơn hẳn, một trang thư mà hơn nửa trang đều nhắc đến con bé. Cuối thư, hắn đề cập đến hai người thiếp, bảo ta sắp xếp cho họ đi chùa cầu phúc.
Không biết hắn nghĩ gì, nhưng đối với ta mà nói, đây quả thực là một cách hay.
Bây giờ trong bụng có thêm một đứa bé, có lúc ta cũng chẳng lo chu toàn được mọi chuyện. Hai người họ tuy bề ngoài tỏ vẻ an phận, nhưng ai biết được họ có định giở trò gì không? Đưa họ ra ngoài cũng là cách ổn thỏa.
Dù sao cũng không phải ta đề xuất, chẳng lẽ ngay cả lời vương gia mà họ cũng dám không nghe sao?
Ngày hôm sau, ta sai người đưa họ ra ngoài. Dĩ nhiên họ không vui vẻ gì, nhưng còn có thể làm gì được? Đi cùng còn có mấy bà vú mà ta đã cẩn thận chọn lựa – ít lời nhưng rất cứng rắn.
28
Đứa trẻ sinh ra như mong đợi, là một bé trai. Ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói một cách hay ho thì cuối cùng cũng có đủ chữ “Hảo” – nghĩa là “tốt” trong chữ Hán, được tạo thành từ chữ “Nữ” và chữ “Tử”. Nhưng nói thực tế hơn, trong một gia đình như chúng ta, có một đứa con trai là điều cần thiết.
Nếu xét tình huống xấu nhất, nếu vương gia không trở về được, thì có đứa trẻ này, Dao Dao có một người đệ đệ ruột thịt, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều. Đứa trẻ này, nhiều năm sau sẽ trở thành chỗ dựa của chúng ta. Nghe có vẻ thực dụng, nhưng đó là sự thật.
Nghe nói Dao Dao nhìn đứa bé một cái rồi không thèm nhìn thêm lần nào nữa, cứ liên tục chê xấu. Được thôi, con bé gần ba tuổi rồi, cũng đã có gu thẩm mỹ riêng.
May thay, nuôi được một thời gian, cuối cùng Dao Dao cũng cảm thấy đệ đệ dễ thương, dù thằng bé còn nhỏ, suốt ngày chỉ biết ngủ, Dao Dao vẫn thích ngồi cạnh canh chừng: “Đệ đệ đẹp!”
Đến khi tròn một tháng, ta nhận được thư của vương gia, đặt tên cho con là “Quyết”.
Ta định gọi nó là “A Quyết”, nhưng Dao Dao cứ khăng khăng gọi nó là “Xấu Xấu”. Ta cũng bị con bé làm cho quen miệng mất rồi.
29
Vương gia cuối cùng cũng sắp trở về. Ba năm đi xa, Dao Dao đã lớn, Xấu Xấu cũng biết nói, thời gian trôi qua thật nhanh, đến mức ta đã quen với cuộc sống như thế này.
Ngày đại quân vào thành, ta dẫn hai đứa trẻ ra xem. Dao Dao chỉ vào vương gia, hỏi: “Đây là phụ vương sao?”
Thấy ta gật đầu, mắt con bé sáng rực lên: “Phụ vương đẹp quá!”
Quả thật, vương gia không hề xấu. Hoàng thất làm gì có ai xấu chứ? Chỉ là, qua bao năm chinh chiến, quanh người hắn tỏa ra sát khí quá nặng. May mắn thay, danh tiếng hiện tại đã tốt hơn trước, mấy lời đồn về việc khắc thê năm xưa cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Xem xong, Dao Dao nằng nặc đòi về nhà ngay vì muốn gặp phụ vương. Khi vương gia rời đi, Dao Dao còn quá nhỏ, chắc chẳng nhớ được gì, nhưng bây giờ lớn hơn, con bé lại rất quan tâm đến hắn.
Người ta nói phu thê xa nhau lâu ngày, gặp lại tình cảm càng nồng nàn. Nhưng với ta và vương gia thì không phải vậy.
Ít nhất thì người hắn nhìn thấy đầu tiên vẫn là Dao Dao, giống hệt như trước kia, vừa thấy con bé đã bế lên ngay.
Người thứ hai hắn nhìn là Xấu Xấu. Đứa nhỏ từ bé chưa từng gặp cha, nhát gan không dám lại gần.
Đến lượt ta, cũng chỉ là vài câu chào hỏi xã giao.
30
Hắn trở về, nhưng đối với ta mà nói, dường như có cũng như không. Trên đời này, phu thê sống như chúng ta chắc chẳng có mấy.
Chỉ là, hắn đã về rồi, vậy hai người thiếp được đưa đi cầu phúc trước đây – Ngô thị và Vương thị – có thể gọi về được không?
Nhân lúc rảnh rỗi, ta nhắc đến chuyện này, nhưng hắn lại tỏ vẻ ngơ ngác, có vẻ như đã quên mất.
“Tuỳ nàng!” – lại tiếp tục giao quyền quyết định cho ta. Cũng tốt, ít ra như vậy có thể tránh được những tranh đấu không cần thiết trong hậu viện.
Không chỉ hoàng gia, ngay cả các gia tộc lớn cũng vậy, chuyện trong hậu viện vốn là một mớ hỗn độn khó phân định rõ ràng. Các chính thất thường chỉ mong giữ được quyền quản lý trong tay, con trai trưởng thành tài giỏi, còn lại thì cứ để mặc.
Nhưng đến lượt ta, mọi chuyện lại đơn giản hơn nhiều. Hắn dường như chẳng hề bận tâm đến nữ nhân. Nếu ta không phải là chính thê do hôn nhân chính thức mà có, nếu không vì chuyện con cái, có lẽ hắn còn chẳng buồn để mắt đến ta.
Sống như vậy, với ta mà nói là thanh tịnh, nhưng với người khác chưa chắc đã thế.
Ví dụ như Mộ Hòa. Phu quân của nàng quả thực không hổ danh là người do cha ta đích thân lựa chọn, những năm qua tình cảm ngày càng bền chặt, cuộc sống nhỏ bé của họ ngọt ngào vô cùng.
Thỉnh thoảng trò chuyện, nàng nhắc đến phu quân, ánh mắt và nụ cười đều vô thức lộ ra vẻ hạnh phúc. Nếu năm đó người gả vào vương phủ là nàng, có lẽ nàng đã sớm mệt mỏi với cuộc sống vô vị như ta.
Còn ta, chắc chắn cũng không thể như nàng, dồn toàn bộ tâm tư vào một người duy nhất.
Cũng may, hiện tại, cả hai chúng ta đều hài lòng với cuộc sống của riêng mình.
Vậy là đủ rồi.
31
Nghĩ đến việc Dao Dao giờ cũng không còn là một đứa trẻ nữa, ta bắt đầu sắp xếp cho con bé học những điều cần thiết.
Kiến thức và lễ nghi đều phải thấm nhuần từ nhỏ, không thể một sớm một chiều mà thành. Tính con bé vốn đã hơi hoang dã, nay vương gia trở về lại càng chiều chuộng, đến mức có lúc ta còn chẳng tìm thấy nó đâu.
Hễ hỏi đến thì chỉ nhận được câu trả lời: “Được vương gia dẫn ra ngoài rồi.”
Ta đau đầu thật sự. Quan hệ cha con tốt đẹp, ta tất nhiên rất vui, nhưng cũng không cần phải tốt đến mức này chứ?
Chẳng bao lâu, cả kinh thành đều biết vương gia cưng chiều Dao Dao đến mức nào, thậm chí còn hơn cả con trai ruột. Cũng có thể do Xấu Xấu còn quá nhỏ, mà vương gia lại không thích trẻ con còn ẵm ngửa.
Thật ra, ta nghi ngờ hắn không phải không thích, mà là sợ không kiểm soát được lực tay, lỡ làm đau đứa trẻ. Hệt như năm xưa, khi Dao Dao còn nhỏ, hắn cũng không dám bế con bé.
Thế là ta dạy dỗ Xấu Xấu, bảo con học theo tỷ tỷ, bám riết lấy phụ vương. Con trai mà, phải rèn luyện từ nhỏ mới được. Tốt nhất là khiến vương gia để Dao Dao ở lại trong phủ, chứ con gái không thể cứ mãi chạy nhảy như vậy được.
Kết quả, vương gia chẳng những không thấy phiền, mà còn một tay bế một đứa mang đi luôn.
Không còn cách nào khác, ta đành tìm một dịp thích hợp để bàn bạc kỹ hơn với hắn về chuyện dạy con.
Hắn chỉ thản nhiên đáp: “Nữ nhi của bổn vương, tất nhiên là tốt nhất.”
“Dao Dao đương nhiên là tốt, nhưng dù sao con bé cũng cần học quy củ, nếu không lớn lên mới học sẽ vất vả hơn.”
“Vậy thì không học.”
“Không học thì sau này phải làm sao?” Ta biết thế gian này luôn khắt khe với nữ tử. Dù mong Dao Dao được sống hạnh phúc, nhưng chúng ta không thể ở bên con cả đời, vẫn phải dạy con cách thích nghi với lễ giáo.
“Nữ nhi của bổn vương, ai dám nói không tốt?”
Ta lại đau đầu. Không chỉ đau đầu, mà còn bắt đầu lo lắng liệu Dao Dao có thể gả đi được không khi có một người cha như thế này.
Có vẻ như ta phải đóng vai “người mẹ nghiêm khắc” thôi, nếu không thì cả nhà này sẽ chẳng còn ai theo quy củ mất.
32
Không biết vì sao, dạo này vương gia ít đến quân doanh hơn hẳn. Hoàng thượng tuổi tác đã cao, lòng nghi ngờ cũng ngày càng nặng nề.
Mấy năm trước, Thái tử bị phế truất, đến đêm giao thừa năm ngoái lại được Hoàng thượng khen ngợi một phen, ai nấy đều tưởng rằng có cơ hội xoay chuyển tình thế. Ai ngờ chưa qua hết tháng Giêng, hắn lại bị hạ chỉ giam lỏng.
Chỉ có thể nói, chuyện hoàng gia quá phức tạp. Phụ tử chẳng còn là phụ tử, quân thần cũng chẳng còn là quân thần.
May mà mấy năm qua vương gia đều chinh chiến bên ngoài, cũng coi như tránh được không ít rắc rối.
Những chuyện này, ta đều nghe từ mẹ và Mộ Hòa, còn vương gia thì chưa từng nói với ta một lời nào.
Tưởng rằng trong phủ ít ra vẫn còn yên ổn, nào ngờ vẫn có chuyện xảy ra.
Ngô thị lại dám lén lút gửi tin tức ra ngoài. Tuy rằng nàng ta không thể tiếp xúc với thông tin quan trọng, nhưng rốt cuộc vẫn là một gian tế.
Khi ta biết chuyện thì vương gia đã cho người thẩm vấn xong xuôi. Ai ngờ ả ta cứng miệng, không hé một lời. Ta cứ nghĩ rằng đến nước này sẽ có hình phạt tra khảo, nhưng vương gia lại trực tiếp hạ lệnh x//ử t//ử.
“Như vậy không ổn lắm đâu?”
Dù gì nàng ta cũng là người do Hoàng thượng ban hôn, tuy xuất thân không cao quý gì, nhưng cũng là con gái quan gia. Giet thế này, nếu truyền ra ngoài thì thành ra cái gì chứ?
“Lòng dạ đàn bà!” Vương gia không thèm nhìn ta, chỉ lạnh lùng đáp lại một câu.
Không chỉ vậy, hắn còn ra lệnh bắt tất cả người trong phủ đến quan sát buổi hành hình. Ta không chịu nổi cảnh tượng đó, liền một mình quay về thư phòng.
Nghe Bích Liên kể lại, hiện trường lúc ấy thảm khốc vô cùng, Vương thị còn trực tiếp ngất xỉu. Tin tức này bị phong tỏa hoàn toàn, mấy ngày sau, bên ngoài chỉ nghe nói Ngô thị bệnh nặng qua đời.
Dù chẳng có lý do rõ ràng, nhưng nhà nàng ta cũng không dám đến tận cửa đòi công lý. Huống hồ, chỉ cần suy nghĩ một chút là đủ hiểu rằng cái chet này không bình thường.
Bỗng nhiên, ta nhớ đến chuyện năm xưa, trước khi ta gả vào vương phủ. Khi ấy, vương gia thành thân lần thứ hai, nhưng tân nương lại đột tử ngay trong đêm thành thân.
Rốt cuộc, sự thật là gì? Liệu có khi nào, nàng ấy cũng giống như Ngô thị, bị đ//ánh chet tươi hay không?