Nhất Chu Tuyết - Chương 1
1
Ta là tam tiểu thư của phủ Ninh Quốc ở kinh thành. Từ nhỏ đã được học cầm kỳ thư họa, nhờ vào gia thế không tệ mà còn có danh xưng “tài nữ kinh thành”.
Vì là con gái út nên ta được trưởng bối hết mực yêu thương. Ta vốn nghĩ cả đời này cứ thế mà trôi qua, nhưng không ngờ rằng, khi còn hai tháng nữa là đến tuổi cập kê, tất cả đã thay đổi.
Ta không phải là cốt nhục của phủ Ninh Quốc, mà chỉ là một cô gái nông thôn bị tráo đổi do lòng ghen tị của một tiểu thiếp năm xưa. Đừng nói đến việc cha mẹ ta chấn động ra sao, ngay cả chính ta cũng không thể chấp nhận được.
Làm sao có thể chứ? Ta sao có thể là một cô gái nông thôn được?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có chút hợp lý. Dù sao từ nhỏ ta đã không có nhiều nét giống cha mẹ, chỉ là không ai nghĩ rằng nguyên nhân lại là do huyết thống.
2
Cha mẹ lập tức sai người đi tìm con gái ruột của họ và cũng nói rõ ràng với ta. Đại khái là họ nhất định sẽ tìm lại đứa con đó, đồng thời hy vọng ta có thể nhường lại vị trí tam tiểu thư.
Ta có thể nói gì đây?
Tất nhiên là gật đầu.
“A Nhu, mẹ biết con chịu ấm ức rồi, là ta có lỗi với con.”
Làm sao mà ấm ức được?
Mười lăm năm qua, tất cả những gì ta hưởng thụ vốn dĩ không thuộc về ta. Nếu ta không phải là tiểu thư của phủ này, có lẽ giờ đây cuộc sống của ta còn không biết sẽ ra sao.
Như Hoa – người luôn hầu hạ ta từng nói rằng, vì nhà có quá nhiều con, không nuôi nổi nên nàng bị bán đi.
Nghĩ đến điều này, ta cảm thấy mình đã rất may mắn rồi.
Chỉ cần ngoan ngoãn, dựa vào tình cảm bao năm qua, ít nhất nửa đời sau ta cũng sẽ không sống quá tệ.
Vậy nên, ta không thấy ấm ức.
3
Nhưng khi về phòng, ta vẫn trùm chăn khóc thầm một trận.
Tại sao chuyện này lại xảy ra với ta chứ? Nghĩ đến việc không bao lâu nữa, vị tam tiểu thư chính danh kia sẽ danh chính ngôn thuận lấy lại tất cả những gì ta đang có, lòng ta không khỏi buồn bã.
Mẹ tốt như vậy, cha tốt như vậy, còn có ca ca, tỷ tỷ, tổ mẫu… tất cả sẽ không còn là của ta nữa.
Nhưng vốn dĩ, chúng chưa bao giờ thuộc về ta.
Ta sợ, sợ nàng ấy sẽ oán hận ta. Dù chuyện này vốn không liên quan đến ta, nhưng ta là người được hưởng lợi. Làm sao có thể không cảm thấy bất an cho được?
4
Ngày tháng cứ chầm chậm trôi qua.
Muốn tìm một cô gái không rõ danh tính, thật quá khó, chẳng khác gì mò kim đáy bể. Nhưng dù vậy, không một ai chịu từ bỏ.
Sân viện cũng đã được chọn từ sớm, là nơi có vị trí đẹp nhất, phong cảnh cũng rất tuyệt.
Ban đầu, khi chưa xây xong, mẹ từng nói sẽ để lại cho ta, bởi hai vị đường tỷ đều đã xuất giá, chỉ còn ta là người duy nhất chưa lập gia đình.
Nhưng giờ thì không phải nữa.
Men nói, bà biết như vậy là không công bằng với ta. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa con gái ruột thịt lưu lạc bên ngoài, bà chỉ hận không thể cho nàng những điều tốt nhất.
“Con hiểu mà, mẹ.”
“A Nhu, con cũng là con gái của ta mà.” Mẹ nói.
Ta tin những lời đó, vì tình cảm bao năm qua vốn không phải giả dối.
Dù thân thế đã được vạch trần, nhưng ngoài chuyện dốc sức tìm kiếm nàng ấy, người trong nhà vẫn đối xử với ta như trước đây.
Chỉ là, ta không còn quan trọng như nàng ấy nữa.
Dù sao, mười lăm năm qua, tất cả những gì ta có, nàng ấy đều không có.
Thực ra, ta cũng hy vọng có thể sớm tìm thấy nàng. Như vậy, mọi người sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.
5
Có lẽ thật sự là ông trời phù hộ, ngay đầu năm mới liền có tin tức: Hình như đã tìm thấy, người đang ở Từ Châu.
Cả nhà vui mừng suốt cả đêm. Sáng sớm hôm sau, tam ca cùng đại ca đã lập tức lên đường đón người.
Mẹ cũng muốn đi theo, nhưng từ sau lần sinh nở sức khỏe của bà vẫn không tốt, chúng ta phải khó khăn lắm mới khuyên được bà ở lại.
Từ khi hai ca ca rời đi, mẹ ngày nào cũng đếm ngày.
Đại bá mẫu sợ bà vui mừng quá sớm rồi lại thất vọng, nên kéo bà cùng đi trang hoàng sân viện – sân viện dành cho con gái ruột của bà.
Ta cũng thường đến đó, đôi khi họ còn hỏi ý kiến của ta.
Trong mắt họ, chúng ta đều là những cô gái cùng độ tuổi, có lẽ sở thích cũng không khác nhau mấy.
Chỉ là… ta cũng không khỏi nghĩ đến cha mẹ ruột của mình. Không biết họ giờ ra sao.
Chỉ nghe nói, nàng ấy chỉ có một mình, không còn ai thân thích.
Điều đó có nghĩa là họ đã vứt bỏ nàng, hay là một khả năng khác – họ đã chet vì thiên tai nhân họa?
Dù là trường hợp nào, ta cũng không muốn đối mặt.
Nếu là trường hợp đầu tiên, ta sợ sau khi biết được sự thật, mẹ và mọi người sẽ khinh thường ta. Dù sao, trong huyết quản ta vẫn chảy dòng m//áu của đôi phu thê đó.
Còn nếu là trường hợp sau, thì điều đó thật quá tàn nhẫn với ta.
Bởi vì, điều đó có nghĩa là trên đời này, ta chỉ còn lại một mình.
Dù thế gian có rộng lớn bao nhiêu, cũng không còn ai cùng chung huyết thống với ta.
6
Hai tháng sau, các ca ca vội vã trở về. Trước đó, họ đã gửi thư báo tin rằng người đã tìm thấy là thật, vì nàng quá giống mẹ.
Chỉ khi gặp rồi ta mới biết là giống đến mức nào – đôi mắt hạnh nhân y hệt, lúm đồng tiền cũng không khác chút nào. Nếu không phải vì nàng gầy gò, nước da đen sạm, có lẽ trông sẽ còn giống mẹ hơn nữa.
Vừa gặp mặt, mẹ đã ôm chặt lấy nàng, như thể sợ nàng sẽ biến mất, khóc đến nghẹn ngào. Ngay cả cha cũng đỏ hoe khóe mắt.
Đại bá mẫu nói: “Người về là tốt rồi.”
Chỉ có ta, lặng lẽ đứng một bên, lẻ loi như một người ngoài cuộc.
Không, vốn dĩ ta chính là người ngoài cuộc.
Mẹ nắm tay nàng, từng người từng người giới thiệu. Đến lượt ta, bà dừng lại một chút, có chút ngượng ngùng.
Nhưng nàng phản ứng rất nhanh, gọi ta một tiếng “Tỷ tỷ.”
“Đứa trẻ ngoan.” Mẹ nói.
Quả nhiên, nàng cũng thông tuệ như mẹ, thật tốt. Ta nên vui mới phải, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.
7
Bữa trưa hôm đó, cả nhà đều vây quanh nàng, ân cần hỏi han, quan tâm đủ điều. Ta có chút ghen tị, cố gắng kìm nước mắt lại.
Rõ ràng ta đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, đáng lẽ không nên như thế này.
Sau bữa trưa, ta đưa nàng đi xem sân viện. Mẹ từng chút một chỉ vào từng nơi, kể với nàng rằng nơi này chứa đựng tâm huyết của cả nhà.
Nhưng chỉ một câu nói của nàng đã khiến ta không thể kìm được nước mắt: “Muội chưa từng nghĩ mình có thể ở một nơi đẹp như thế này, giống như tiên cảnh vậy.”
Không chỉ ta, mà tất cả những người có mặt đều thấy nghẹn lại trong lòng.
Rõ ràng, từ khi sinh ra, nàng vốn dĩ nên được hưởng những điều này.
Dù sân viện có đẹp đến đâu, nàng cũng không nên dùng giọng điệu đầy kinh ngạc như vậy để cảm thán – vì đây là những thứ vốn thuộc về nàng.
Ta vốn nghĩ rằng nàng trở về sẽ khiến ta khó thích nghi, nhưng thực ra cũng không có gì thay đổi.
Chỉ là ta không còn là cô con gái duy nhất trong nhà nữa.
Nàng rất tốt tính, dịu dàng, trầm lặng và ham học. Cha từng định mời một vị phu tử dạy nàng, nhưng nàng từ chối, nói rằng có thể học từ ta.
Nàng đối xử với ta rất tốt, tốt đến mức ta có chút khó hiểu.
Mỗi khi mọi người vô tình lãng quên ta, nàng sẽ chủ động nhắc đến ta.
Ta từng nghĩ, nếu thân phận hai chúng ta bị đảo ngược, có lẽ ta sẽ oán hận nàng.
Dù sao, nàng đã trải qua quá nhiều khổ cực.
Nhưng nàng lại nói: “Sao có thể oán hận được chứ? Tuy cha mẹ không giàu có, nhưng đã dành cho muội những điều tốt nhất. Tỷ tỷ, cha mẹ chúng ta là như nhau, đều đã cho chúng ta tất cả những gì họ có.”
8
Lần đầu tiên ta thật sự trò chuyện với nàng là vào một đêm hơn nửa tháng sau.
Lúc đó, quan hệ giữa chúng ta đã khá tốt. Có lẽ vì bầu không khí thích hợp, nàng chủ động kể ta nghe về tuổi thơ của nàng.
Lần đầu tiên, ta vẽ ra hình dáng cha mẹ ta trong tâm trí mình. Ta tin rằng họ cũng nhất định là những người rất tốt.
Nàng nói, lẽ ra nàng đã có một đệ đệ, nhưng tiếc rằng mẹ sức khỏe yếu, đứa bé không giữ được. Từ đó, mọi gánh nặng trong nhà đều đè lên vai cha.
Nàng nói, ở quê, chỉ có một đứa con gái là điều rất mất mặt. Nhưng cha mẹ ta vẫn đối xử với nàng rất tốt, cha mỗi khi rảnh rỗi còn dạy nàng đọc chữ.
Chỉ tiếc rằng khi đó nàng nghĩ mình còn nhiều thời gian, có thể từ từ học, không ngờ mới chớp mắt đã là sinh ly tử biệt.
Nàng nói, nếu không phải vì lũ lụt ở Từ Châu gây ra dị//ch b//ệnh, thì nàng đã có thể đưa họ đến gặp ta rồi.
Trận lụt ở Từ Châu, là chuyện của sáu năm trước. Khi đó, ta cũng góp một trăm lượng bạc theo phong trào.
Những thảm họa như vậy, khi ấy với ta mà nói quá xa vời. Ấn tượng duy nhất có lẽ chỉ là những con số dài dằng dặc mà cha và bá phụ nhắc đến.
Tiếc rằng khi ấy ta chẳng giúp được gì.
Nếu có thể quay ngược thời gian, ta nhất định sẽ quyên góp nhiều hơn, nhất định sẽ nói với cha, bảo người đi Từ Châu đón họ về.
Như vậy, ta cũng sẽ có cha mẹ rồi.
9
Mẹ nói, đợi thêm một thời gian nữa sẽ ghi tên Mộ Hòa vào gia phả. Khi nàng học xong quy củ, sẽ đưa nàng ra ngoài giao tế.
Còn ta, từ nay sẽ được tính là dưỡng nữ của Triệu gia.
“A Nhu, con yên tâm, trong lòng ta và cha con, con mãi mãi là con gái của chúng ta.”
“Nữ nhi hiểu.”
Ta nên hài lòng rồi. Trở thành dưỡng nữ thực ra cũng không tệ, ít ra vẫn hơn là một cô nhi không nơi nương tựa.
Hơn nữa, những gì ta học được suốt bao năm nay sẽ mãi mãi thuộc về ta.
Chỉ là, không ai ngờ rằng rốt cuộc vẫn xảy ra biến cố.
10
Hoàng đế hạ chỉ ban hôn, chỉ đích danh nữ nhi nhà họ Triệu phải gả cho Lệ Vương.
Lệ Vương là hoàng tử thứ năm của Hoàng đế, địa vị hiển hách. Nhưng hắn lại có mệnh khắc thê.
Hai vị vương phi trước, một người chưa kịp thành thân đã đột ngột qua đời, người còn lại thì chet ngay trong đêm thành thân.
Hơn nữa, từ khi mười mấy tuổi, hắn đã ra biên cương, những năm qua lập được không ít chiến công, cũng nhuốm đầy s//át kh//í, đến mức trẻ con nghe tên đã sợ hãi không dám khóc thành tiếng.
Người như vậy, không thể nào là một phu quân tốt.
Hoàng đế chọn nữ nhi nhà họ Triệu, là bởi vì trong phủ Ninh Quốc, người duy nhất chưa xuất giá vốn dĩ chỉ có ta. Nhưng bây giờ, ta không còn là con gái ruột của Triệu gia nữa, chỉ là một kẻ mang danh giả mạo.
Dẫu vậy, chuyện này vẫn là một vấn đề nan giải.
Bởi vì trong mắt người ngoài, người mà Hoàng thượng chọn chính là ta. Mộ Hòa mới trở về không bao lâu, hơn nữa cũng không rêu rao ra bên ngoài, tự nhiên không ai biết chuyện đổi nhầm năm xưa.
Nếu bây giờ nói ra, sẽ giống như chúng ta cố tình nghĩ cách thoái thác.
Nhất thời, không ai biết nên làm thế nào cho phải.
Hôn sự này, hoặc là ta, hoặc là Mộ Hòa phải gả đi.