Mưu Thê - Chương 4
Trâm cài rung lên, phát ra những âm thanh trong trẻo, vang vọng mãi trong màn đêm say đắm.
Một canh giờ sau.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, ta và Trần Ngọc đều đã mặc y phục chỉnh tề, bước ra ngoài với thần sắc thản nhiên, tay áo chỉnh chu, phong thái ung dung.
“Tướng gia, trăng hôm nay thật đẹp.” Ta gắng gượng nói.
Hắn hờ hững đáp:
“Đúng là rất đẹp.”
Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Ta khẽ ho một tiếng, bước về phía trước. Nhưng chân vừa nhấc lên, cảm giác tê rần từ chân lan vào tận xương tủy. Eo ta mềm nhũn, suýt quỳ xuống.
Hắn nhanh tay đỡ lấy ta, nhàn nhạt nói:
“Lòi ra ngoài rồi.”
Ta cúi đầu, nhìn thấy chiếc yếm thêu uyên ương đỏ chói còn mắc trên dây lưng, đung đưa theo gió.
Ta luống cuống kéo chiếc yếm từ trong áo ra, vo lại thành một cục, rồi ném mạnh xuống dưới chân Trần Ngọc, gằn giọng:
“Chàng, cái đồ cầm thú đội lốt người! Lúc xé y phục ta sao không cẩn thận chút hả?”
Trần Ngọc nheo mắt, ánh nhìn chăm chú vào ngực ta, tựa như xuyên qua lớp áo:
“Không mặc gì mà nàng không thấy khó chịu sao?”
Ta nghiến răng:
“Ta nói cho chàng biết, chuyện của nữ nhân, không cần chàng bận tâm!”
Hắn dường như đoán được giới hạn của ta, khẽ nhếch mày, giọng đầy vẻ thoải mái:
“Nàng vui là được.”
Ta nói mình cần vào thiên điện nghỉ ngơi, bảo hắn quay lại yến tiệc trước.
Vừa vào cửa, chân ta mềm nhũn, “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống, vô tình dập đầu thành kính trước tượng phật.
Ngẩng đầu lên, ta đối diện với một bức tượng Quan Âm sáng rực ánh vàng…
Ta nghẹn lời, tay đỡ lấy lưng, nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm với tượng Quan Âm:
“Lạy Quan Âm Bồ Tát ở trên cao, xin người hãy phù hộ cho Trần Ngọc lần này nhất định có con trai… Thêm một canh giờ nữa, thân thể bằng sắt đá cũng không chịu nổi đâu…”
Sau đó, ta lê từng bước như rùa bò về phía chiếc giường nhỏ, nằm xuống, thở phào nhẹ nhõm, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Khi mở mắt ra, ta thấy mình đang ở trên một chiếc xe ngựa lắc lư.
Ánh trăng mờ ảo. Ta mất một lúc mới nhận ra Trần Ngọc đang ngồi đối diện, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn quanh một lượt, ta hốt hoảng kêu lên:
“Đứa bé của ta! Đứa bé của ta đâu rồi?”
Ta ồn ào đến mức khiến Trần Ngọc phải mở mắt, hắn ung dung nói:
“Hốt hoảng cái gì, chẳng phải vẫn còn trong bụng nàng sao.”
Câu nói của hắn làm không khí lại trở nên ngượng ngùng.
“Sao chàng biết là ở trong bụng ta?”
“Chuyện ta làm, ta đương nhiên là người rõ nhất.”
Trong không gian chật hẹp của xe ngựa, ánh mắt ta và hắn chạm nhau.
Một dòng điện lạ kỳ như xuyên qua toàn thân, có thứ gì đó trong tim ta bỗng trào dâng.
Im lặng.
Ngay lúc đó, Trần Ngọc bất ngờ áp sát, giọng điềm tĩnh:
“Thuốc lại phát tác rồi.”
Ta đưa tay ôm lấy cổ hắn, kéo mạnh hắn xuống, thở gấp gáp:
“Lắm lời quá… làm nhanh đi…”
…..
“Ân hận, thực sự rất ân hận…”
Trong sân viện sáng trưng ánh đèn, đối mặt với bốn người thiếp thất đang tra hỏi, ta cúi đầu, chảy dòng nước mắt đầy hối hận.
Khương di nương không kiên nhẫn, gắt lên:
“Chẳng phải chỉ là hầu hạ tướng gia thôi sao? Có gì mà phải xin lỗi chúng ta? Trong viện này, ai chưa từng hầu hạ chứ? Là người lười biếng, hại chúng ta phải chịu khổ đấy!”
Ta cảm thấy vừa cảm động, vừa áy náy:
“Đúng vậy… cố gắng cả một canh giờ… quả thực… không dễ dàng…”
Khương di nương nhìn ta bằng ánh mắt ngờ vực:
“Một canh giờ? Tướng gia ở chỗ người một canh giờ?”
Ta giật mình:
“Chẳng… chẳng lẽ ở chỗ các ngươi không phải như vậy sao?”
Khương di nương nở nụ cười đầy đắc ý:
“Tướng gia đến chỗ ta, nhiều lắm chỉ ở lại một tuần trà.”
Ta thầm nghĩ, chuyện này có gì đáng để vui mừng sao?
Lan di nương vẻ mặt đầy ngưỡng mộ:
“Ta thì được hai khắc…”
Ngưỡng mộ cái gì chứ? Dài hơn không phải tốt hơn sao?
Mai di nương nhẹ giọng:
“Còn ta, thường thì chỉ được một nén nhang là cùng.”
Đôn di nương đang nhai bánh đường giòn, khẽ giơ tay:
“Ta… ta giống đại phu nhân, cũng được một canh giờ…”
Hóa ra tên gian xảo Trần Ngọc lại thích kiểu người trung hậu chất phác.
Mai di nương vừa mài móng tay, vừa thong thả nói:
“Nhưng mà, gần đây, tướng gia không còn được lâu nữa rồi.”
Lan di nương thở dài, giọng điệu chán nản:
“Chắc là có tuổi rồi, tinh thần không còn được như xưa nữa.”
Ta nghe mà trong lòng đầy lo lắng, lại nghe Khương di nương than phiền:
“Đúng vậy, lần trước ta đọc Tôn Tử Binh Pháp đến trang thứ hai, còn đọc sai hai chữ, mà ngài ấy cũng không thèm chỉnh lỗi.”
Ta đã chuẩn bị thuốc để bồi bổ cho tướng gia luôn rồi, vậy mà phải nghe những lời này sao?
Hóa ra Trần Ngọc đêm đến ở chỗ Khương di nương là để bắt lỗi khi nàng đọc sách.
Mai di nương bực tức:
“Trước kia, ta có thể khâu được mười đôi đế giày một đêm. Giờ ngài ấy thấy ta khâu đến cái thứ tư là đứng dậy bỏ đi luôn.”
Ồ, đêm khuya Trần Ngọc ngồi xem Mai di nương khâu giày.
Đôn di nương thật thà nói:
“Ta thì không sao cả… tướng gia ăn uống vẫn rất tốt, không kén chọn.”
Hừm, chẳng trách Đôn di nương ngày càng đầy đặn phúc hậu.
Lan di nương vẻ mặt ảm đạm:
“Ta thì khác các người. Ta muốn leo lên giường…”
Ta cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng.
Lan di nương nói tiếp:
“Nhưng ngài ấy lại bắt ta học thuộc thơ Đường.”
Nụ cười của ta đông cứng lại.
Dưới ánh trăng, ánh mắt của Lan di nương lạnh buốt:
“Lại còn phải học thuộc ba trăm bài.”
Đến đây, ta cuối cùng đã hiểu. Không phải Trần Ngọc không được, mà là họ không đủ trí tuệ.
Mà Trần Ngọc, lại vô cùng giỏi trong việc đối phó với những kẻ thiếu trí tuệ.
Cả bốn người họ đồng loạt quay sang ta:
“Tướng gia bắt người làm gì?”
Dưới ánh trăng, bốn gương mặt tràn đầy mong chờ và tò mò phản chiếu trong đôi mắt ta.
Ta bỗng cảm thấy, niềm vui và nỗi buồn của con người thật ra không hề liên thông với nhau.
Ngay khoảnh khắc đó, ta chỉ thấy họ ồn ào không chịu nổi.
Sau này, ta nghe nói Bạch Liên bị thê tử của Tô đại nhân đuổi về.
Tô phu nhân ngồi xổm trước cổng tướng phủ, chỉ vào cánh cổng cao lớn trước mặt mà lớn tiếng mắng chửi, suýt chút nữa còn ném cả thứ dơ bẩn xuống đất.
Tô đại nhân đứng bên, co ro như gà mắc mưa, không dám lên tiếng nửa lời.
Bạch Liên vì mất mặt mà đóng cửa không gặp ai mấy ngày liền, ngay cả ta cũng không được diện kiến.
Nhưng như vậy thì không được.
Nếu chẳng may nàng may mắn sinh ra một đứa trẻ xinh xắn, chẳng phải sẽ cứu ta khỏi cảnh dầu sôi nước bỏng sao?
Ta vốn giỏi việc mặc cả, nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đầy lo âu, cuối cùng quyết định đi tìm Trần Ngọc.
Lúc này, đã là ba ngày kể từ lần gặp nhau trước.
Hôm nay, hắn mặc một bộ y phục trắng, cổ áo phẳng phiu, không một nếp nhăn, ngồi trước bàn, cúi đầu đọc sách.
Thấy ta bước vào, hắn chỉ khẽ nâng mắt lên, thờ ơ hỏi:
“Chuyện gì?”
Tốt lắm, ta còn ngượng ngùng bối rối, nghĩ sẵn cả lời để nói, vậy mà hắn lại làm như mất trí nhớ vậy.
Ta nhoẻn miệng cười, bước vào phòng:
“Ta nghe nói, gần đây tâm trạng của Bạch Liên không được tốt. Nếu tướng gia có thời gian, nên đến thăm nàng nhiều hơn.”
“Ồ? Vì đứa trẻ?” Trần Ngọc nhàn nhạt hỏi.
Ta ngớ người, bị hắn nhìn thấu tâm tư, không tự nhiên gãi nhẹ môi:
“À… con của chàng… cũng là con của thiếp… tất nhiên—”
“Sao lại là của nàng?”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu:
“Sao lại không phải của ta?”
“Bạch Liên sinh mà.”
Ta tức giận:
“Ta là chính thất! Dưới gối nhất định phải có một đứa con!”
Trần Ngọc thản nhiên nhướng mày:
“Ồ… chính thất.”
Nói xong, ánh mắt hắn chậm rãi dừng lại trên bụng ta, không nhanh không chậm buông lời:
“Vậy thì chờ xem.”
Chờ xem là ý gì?
Trần Ngọc nheo mắt lại, khẽ cười:
“Mặc dù ta rất tự tin, nhưng nếu đến lúc đó… Thôi vậy, không được thì tính sau.”
Thân là chính thất phu nhân, vậy mà muốn xin một đứa con cũng khó khăn trăm bề.
Nhìn sang nhà bên cạnh mà xem, chính thất dưới gối đã nuôi bốn đứa con, mắng ta thì khí thế hùng hồn, còn bảo ta là “gà mái không biết đẻ trứng”.
Trong lòng u sầu, ta gọi bốn di nương đến để bàn đại kế.
Ta hỏi:
“Ngày thường tướng gia đối đãi với các ngươi ra sao?”
Vốn dĩ trước đây ta không để ý đến chuyện này, hôm nay bỗng dưng lại muốn hỏi thử.
Đôn di nương lần đầu hăng hái:
“Cũng tốt lắm, ngài ấy mua cho ta bánh ngọt đường và bánh mỏng vừa mới ra lò đấy.”
Mai di nương cúi đầu, tay cầm kéo lớn cắt móng tay:
“Tướng gia rất tốt, vải vóc thịnh hành ở kinh thành đều được định kỳ gửi đến phòng ta.”
Khương di nương ôm cây tỳ bà mới, xoay một vòng khoe:
“Đẹp không, đẹp không? Tướng gia mua cho ta đấy!”
Lan di nương hôm nay hiếm khi phấn chấn, khuôn mặt rạng rỡ:
“Ta chỉ còn một bài thơ Đường cuối cùng là học thuộc xong, tướng gia vì thưởng cho ta đã tặng hẳn một bộ thơ Đường phiên bản bìa cứng.”
Ta: “…”
Đây đâu phải là Trần Ngọc, rõ ràng là một vị tiểu thần tài tán gia bại sản.
Các nàng hỏi ta:
“Phu nhân thì sao? Tướng gia tặng gì cho người?”
Ta từ từ cúi đầu, nhìn bụng mình, vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó.
Nhìn thấy ta không vui, Mai di nương đột nhiên hỏi:
“Chẳng lẽ… không tặng gì cả?”
Trong lòng ta càng thêm khó chịu, liền cầm chén trà uống liên tiếp từng ngụm.
Mai di nương ngăn ta lại:
“Người nghĩ không thông thì cũng không thể uống như thế được, đây đâu phải rượu. Thứ này uống nhiều, ngoài việc làm căng bụng ra, chẳng có tác dụng gì khác.”
Ta bực bội vò rối tóc, phát hiện bốn người đều đang nhìn ta với ánh mắt đầy cảm thông.
Khương di nương nói:
“Có thê tử nhà nào giống như người đâu chứ, suốt ngày đấu khẩu với phu nhân nhà bên, lại còn ném đá qua tường…”
“Trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện sinh con, chẳng có chút thú vị nào.” Lan di nương khinh thường nói.
Mai di nương vén tay áo ta lên, lắc lắc:
“Vải năm nào thế này, kinh thành giờ không còn chuộng nữa đâu. Nhìn trong đám đông, chẳng khác nào con bò đầm bùn. Phải thay đổi thôi.”
Thế là Mai di nương đo đạc, may cho ta một bộ váy dài màu vàng nhạt bó eo.
“Eo đúng là nhỏ quá đi mà.” Mai di nương vỗ một cái lên eo ta, rồi bảo:
“Quay người thử xem.”
Ta: “?”