Mặt Nạ Vỡ - Chương 3
7
Tôi lấy điện thoại của Lâm Ngọc Lan, thay đổi cách mở khóa.
Sau đó bắt chước giọng điệu của bà ta, trả lời Sở Ngọc Hi một tin nhắn: [Bảo bối, mẹ gặp chút rắc rối, con ngoan ngoãn ở đó, đừng lo lắng gì cả.]
Cô ta nhanh chóng trả lời: [Rắc rối gì? Có phải là mẹ con Sở Sang không? Con về nước giúp mẹ được không?]
Tôi không trả lời nữa, mặc cho cô ta ở đầu bên kia điện thoại lo lắng đi đi lại lại.
Bây giờ trong mắt cô ta, bố tôi nằm liệt giường, không nói được.
Còn người thân bạn bè trong nước hoàn toàn không tìm được Lâm Ngọc Lan, cô ta chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.
Vì vậy, cô ta liên tục gửi tin nhắn đến, muốn làm rõ tình hình hiện tại là gì.
Tôi trở lại bệnh viện, để phòng có người đột nhiên đến thăm bố tôi.
Không ngờ Lục Thời Nhiên cũng ở đó.
Anh ta mở một bức ảnh, ném điện thoại vào lòng tôi:
“Mẹ của em này, thật thú vị.”
Trên màn hình, thực sự là một tấm tự sướng của mẹ tôi, đường cong nổi bật, sống động hấp dẫn.
Trong lúc trò chuyện, Lục Thời Nhiên đã tạo ra một hình tượng cho mình: mất mẹ từ nhỏ, không được bố yêu thương.
Anh ta nhiều lúc cũng thể hiện sự giàu có của gia đình mình, lại thỉnh thoảng biểu lộ sự cô đơn cũng như thiếu tình yêu thương của một thiếu niên.
Có lẽ mẹ tôi nhìn anh ta, giống như đang nhìn một con cừu non vừa mềm vừa béo, có thể dụ về vừa ăn vừa ngủ.
Trước mặt bố tôi, tôi mở tin nhắn thoại bà ta gửi:
“Em trai, em đừng nhìn chị lớn hơn em hai mươi mấy tuổi, nhưng chị biết cách yêu thương người khác lắm đấy.”
“Chỉ là chị hơi túng thiếu, không thì chị đã dẫn em bỏ trốn xa xôi, để em thực sự cảm nhận được vị ngọt của tình yêu.”
“Thực ra chị cũng là người đáng thương, khi xưa chồng cũ chị ngoại tình, lại giành quyền nuôi con gái, có lúc chị đã muốn kết thúc cuộc đời.”
“Nhưng hôm nay gặp em, chị đột nhiên phát hiện, hóa ra trên đời này vẫn có điều khiến chị muốn sống tiếp.”
……
Không nghe nữa, nghe tiếp sẽ nôn mất.
Lục Thời Nhiên cũng diễn rất tốt, nói lời ngọt ngào dỗ dành mẹ tôi, chủ động muốn chuyển tiền bồi thường vào thẻ của bà.
Để thuyết phục hơn, anh ta trực tiếp chuyển trước một trăm nghìn vào tài khoản của mẹ tôi.
Rồi “hu hu” than thở, nói vừa cãi nhau với bố, nói sắp bị đuổi ra khỏi nhà.
Khiến mẹ tôi xót xa, hẹn anh ta tối nay ăn cơm uống rượu nói chuyện nhân sinh.
Lục Thời Nhiên tủi thân nhìn tôi: “Sang Sang, vì em mà tôi đã hy sinh rất nhiều trong công việc! Em phải bồi thường cho tôi!”
Tôi nâng cằm anh ta: “Làm rất tốt, nhưng, vẫn còn thiếu một chút.”
Tôi quay đầu nhìn bố tôi trên giường bệnh, thở thoi thóp, một nửa là đau, một nửa là nghe lời mẹ tôi nói mà tức đến thở không ra hơi.
“Lục Thời Nhiên, tôi đột nhiên có một ý tưởng.”
“Anh nói xem, nếu chúng ta đưa ra một khoản tiền bồi thường tử vong khổng lồ, mẹ tôi có liều lĩnh, tự tay giết chồng cũ của bà ấy không?”
Bố tôi trợn tròn mắt, cổ họng phát ra âm thanh “khò khè”.
“Chỉ đùa thôi, bố à.”
Tôi lật qua lật lại điện thoại của Lâm Ngọc Lan, cười bí ẩn:
“Bị bắt vì tội giết người, không phải là nơi cuối cùng tôi sắp xếp cho bà ta.”
8
Lục Thời Nhiên đã chấp nhận lời mời của mẹ tôi.
Mười một giờ rưỡi tối, anh ta thành công chuốc say mẹ tôi, đưa bà lên xe.
Tài xế, chính là hiệu trưởng của học viện cai nghiện.
Tôi đứng trong phòng trị liệu, nhìn mẹ tôi đang ngủ say, một xô nước đá đổ lên mặt bà.
Bà giật toàn thân, khi mở mắt thấy là tôi, trợn mắt giận dữ: “Muốn chết à, Sở Sang? Mày trói tao làm gì?”
Tôi cúi người hỏi bà: “Mẹ, tại sao lúc đó mẹ lại lừa con vào học viện cai nghiện?”
Bà đang bị ảnh hưởng bởi cồn, không còn trưng ra bộ mặt giả dối hàng ngày:
“Tại sao? Vì mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt mày, tao lại nhớ đến những chuyện bố mày đã làm với tao!”
“Bố mày cưới con hồ ly tinh đó, không còn là người tốt nữa! Mày cũng vậy! Cái tát tao tát bố mày, mày vui vẻ đỡ thay ông ta, đúng không?”
“Mày bảo vệ ông ta như vậy, cuối cùng không phải cũng bị ông ta ghét bỏ hay sao? Đáng đời!”
“Khi ly hôn tao không muốn mày, chính là để làm khó Lâm Ngọc Lan!”
“Không ngờ, ả ta với con gái ả ta lại ngược đãi mày. Mày không biết đúng không? Mỗi lần mày khóc lóc đến tìm tao, cho tao xem những vết thương đó, tao đều lợi dụng cơ hội đến chỗ bố mày đòi tiền.”
“Mày cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất mỗi khi tao đe dọa ông ta sẽ phanh phui những việc xấu xa Lâm Ngọc Lan làm, ông ta liền vội vã mang tiền đến cho tao, ha ha ha ha.”
“Đáng tiếc, ba năm trước ông ta lại muốn tao đem mày đi, chắc chắn là Lâm Ngọc Lan đã cho ông ta uống bùa mê thuốc lú gì rồi.”
“Nhưng không sao, tao tự nhiên có thể sắp xếp cho mày ổn thỏa, mày xem, ba năm trong trường này, mày chẳng phải rất ngoan ngoãn sao?”
“Mẹ..”
Tôi nghẹn ngào hỏi bà:
“Mẹ ghét bố ngoại tình, nhưng người ngoại tình trước không phải là mẹ sao? Mẹ coi con như con bài để thương lượng với bố, lẽ nào con không phải con của mẹ sao?”
“Hừ!” bà khinh miệt ngắt lời tôi:
“Thật buồn cười, mày mong tao yêu mày? Mày có phải con ruột gì của tao đâu mà tao…”
Bà dường như nhận ra mình đã nói sai, vội vàng chuyển đề tài: “Sang Sang, mặc dù tao đã làm nhiều chuyện tồi tệ, nhưng tao thề, sau khi tiền bồi thường lần này xong, tao sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mày nữa, mày mau thả tao đi.”
Tôi lau nước mắt không hề tồn tại ở khóe mắt:
“E rằng, dì không thể đi được rồi.”
Tôi vỗ tay, hiệu trưởng liền dẫn trợ lý vào bắt đầu điều chỉnh thiết bị sốc điện.
“Dì có biết không? Thực ra ba năm trước tôi đã biết tôi không phải con ruột của dì rồi.”
“Ban đầu, tôi rất buồn, buồn vì dì làm việc quá tuyệt tình, đã đưa tôi đến địa ngục trần gian này.”
“Sau đó, lòng tôi chỉ còn đầy lòng tức giận, tôi căm hận dì, đầu óc chỉ nghĩ cách báo thù dì.”
“Bây giờ nhìn thấy dì, tôi chỉ cảm thấy mong đợi, tôi rất tò mò, nếu là dì nằm trong căn phòng này, dì có thể chịu đựng được bao nhiêu ngày?”
“Mẹ..”
Tôi chạm vào thái dương bà:
“Cố gắng nhé.”
Tôi nhét khăn vào miệng bà, quay người bỏ mặt tiếng sốc điện phía sau lưng.
Qua ô cửa sổ nhỏ, hình ảnh Trương Hữu Bình co giật toàn thân, mắt đờ đẫn hiện lên trong mắt tôi, khiến tôi cảm thấy vui sướng toàn thân.
Tôi mở điện thoại của Lâm Ngọc Lan, chụp lại cảnh tượng bên trong, gửi cho Sở Ngọc Hi:
[Bảo bối, Trương Hữu Bình đã được mẹ xử lý xong, bây giờ mẹ cần con về nước làm một việc.]
[Giả dạng Sở Sang để lẻn vào phòng bệnh, giết Sở Văn Hải.]
[Ông ta đã bị liệt toàn thân rồi, giờ chỉ là một phế nhân, đợi chúng ta lấy được tiền bồi thường tử vong, rồi đẩy Sở Sang vào tù, chúng ta có thể bay ra nước ngoài, không bao giờ quay lại nữa!]
9
Ban ngày khi lục lọi tin nhắn của mẹ con họ, tôi đã phát hiện một điều rất thú vị.
Sở Ngọc Hi là con của Lâm Ngọc Lan với chồng cũ, sau khi kết hôn với bố tôi mới đổi sang họ Sở.
Những năm qua, cô ta đóng vai con gái ngoan trước mặt bố tôi, nhưng thực tế trong lòng luôn coi thường bố tôi.
Mặc dù bố tôi đã cố gắng cho họ cuộc sống sung túc, nhưng họ vẫn không hài lòng.
[Mẹ ơi, chúng ta đã ở nước ngoài rồi, sao mẹ vẫn chưa đá Sở Văn Hải đi?]
[Mẹ ơi, hôm nay sao Sở Văn Hải vẫn chưa chuyển tiền tới? Con đang đi mua sắm với bạn con, thấy một cái túi đẹp lắm, mẹ mau hối thúc ông ta chuyển tiền cho con đi!]
[Mẹ ơi, vừa rồi bạn con cho con xem một tin tức về giết vợ lừa tiền bảo hiểm, hay là chúng ta mua bảo hiểm cho Sở Văn Hải đi? Cả Sở Sang nữa, mua cho con ả đó luôn.]
[Mẹ ơi, tình hình tai nạn xe của Sở Văn Hải thế nào rồi?]
[Thật đáng tiếc, sao không đâm chết ông ta! Nếu ông ta chết, tài xế đó không phải sẽ bồi thường chúng ta rất nhiều tiền sao?]
Bố tôi không bao giờ ngờ rằng, ông đã bán sạch gia sản để cho họ ra nước ngoài, họ không chỉ ăn chơi phóng túng ở nước ngoài, mà còn dự định tìm một đại gia khác, mưu đồ gả vào hào môn.
Thật là… quá thú vị!
Và Lâm Ngọc Lan cũng luôn dùng cùng một lý do, bảo Sở Ngọc Hi chờ thêm.
Bà ta định mưu tính một vụ tai nạn, khiến tôi với bố tôi cùng biến mất, từ đó hợp pháp chiếm đoạt tất cả tài sản của ông.
Chỉ là bà ta chậm hơn tôi một bước, vụ tai nạn này, tôi đã dâng lên tận tay trước rồi.
Với ý định giết người này của họ từ trước, Sở Ngọc Hi không nghi ngờ gì, nhanh chóng trả lời.
Cô ta đặt vé máy bay về nước vào chiều hôm sau, còn chu đáo nói với tôi, cô ta đã mang một chút “đồ tốt” từ nước ngoài về, dự định dùng cho Sở Văn Hải.
Tôi suốt đêm từ trường trở về bệnh viện, lắp camera ẩn vào giỏ trái cây ở đầu giường, đề phòng, lại dán một máy ghi âm dưới tấm ván giường, bắt đầu lau mặt cho bố tôi.
“Bố, ban ngày mẹ đã đến tìm con, bà ấy vô tình nói lỡ miệng, nói con không phải con ruột của bà. Thực ra, con cũng không phải con ruột của bố, con là một đứa trẻ mồ côi, đúng không?”
Mắt bố tôi nhìn chằm chằm vào tôi, ông đã bị bỏng hỏng cổ họng, không thể nói chuyện.
“Nhưng, ngay cả khi con là đứa trẻ mồ côi, hai người không thích con, cũng có thể vứt con vào trại mồ côi. Tại sao lại nuôi con, rồi lại nhìn người khác bắt nạt con?”
“Nhưng không sao, cho dù dì Lâm với em gái không chăm sóc bố, chỉ muốn tiền bồi thường, nhưng vì bố đã nuôi con lớn, con vẫn sẽ chăm sóc bố tốt.”
Ánh mắt ông ngu ngơ, sau khi nghe lời tôi, chỉ tưởng rằng là tôi đã nghĩ thông, run rẩy muốn giơ tay lên.
Tôi hiểu ý, nắm lấy tay ông.
Trong camera theo dõi, tôi với vẻ mặt dịu dàng vuốt tóc ông: “Muộn rồi, mau ngủ đi.”
Dù sao, đây là đêm cuối cùng của ông trên cõi đời này.