Kim Chủ Cưng Chiều Nhầm Sếp Lớn - Chương 1
1
Anh trai tôi nhập viện, mẹ cứ nhất quyết bắt tôi mang canh gà đến cho anh ấy.
Tôi đẩy cửa bước vào, đầu đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc.
Ngẩng đầu lên, một gương mặt thanh tú quyến rũ lập tức phóng đại trước mắt tôi.
Dưới hàng mi dài là đôi mắt hổ phách thâm sâu, lạnh lùng nhìn tôi.
Chết tiệt, đẹp trai quá.
Tôi ngẩn người, tim đập loạn một nhịp.
“Cô tìm ai?” Giọng anh ta trầm thấp, xen lẫn chút lạnh nhạt.
Tôi giật mình phản ứng lại, ngượng ngùng lùi về sau một bước.
“Xin lỗi, có lẽ tôi vào nhầm phòng.”
Nói xong tôi vội vã lui ra, nhìn lại số phòng, rồi gọi cho anh trai.
“Anh ơi, anh đổi phòng rồi à?”
“Không mà, vẫn là V008.”
“Thế sao anh không ở trong đó?”
“Chị dâu em bắt anh xuống dưới vận động một lát.”
“Vậy à, mẹ bảo em mang canh gà đến cho anh.”
“Ừ, đặt đó rồi về đi, lát nữa anh mới quay lên.”
“À đúng rồi, trong phòng có một người đàn ông, là ai thế ạ?”
“Trong phòng á? À, chắc là Lý Lỗi, anh bảo nó đem tài liệu đến. Sao thế?”
Hóa ra là Lý Lỗi?
Trợ lý mới của anh trai tôi?
Mới tốt nghiệp đại học, từ nhỏ ba mẹ đều mất, sống với bà nội nương tựa lẫn nhau, dựa vào trợ cấp khó khăn để hoàn thành việc học.
Anh tôi kể, bà nội anh ta bệnh nặng cần tiền gấp nên anh ta cầu xin anh tôi hạ mức lương, ứng trước một năm tiền công để chi trả viện phí.
Anh tôi thật quá đáng, sao có thể đối xử với một người đẹp trai như vậy.
Làm sao nỡ lòng thực sự hạ lương người ta chứ.
Cả năm tiền lương đều ứng trước rồi, chắc giờ anh ta sống khốn khổ lắm.
Nghĩ đến chiếc cổ áo sơ mi mở nửa, lộ ra phần cơ bắp mơ hồ đầy gợi cảm kia, tôi nuốt nước bọt, lấy hết can đảm quay lại, đẩy cửa bước vào lần nữa.
2
Anh ta đã mặc xong bộ vest, không hiểu sao mà nhìn qua đã thấy nó đắt tiền vô cùng.
Quả nhiên, đàn ông đẹp trai thì mặc gì cũng toát lên khí chất cao quý.
“Có chuyện gì sao?” Anh ta vỗ nhẹ lên áo, có vẻ đang chuẩn bị rời đi.
Tôi vội vàng khóa trái cửa lại, rồi đặt phần canh gà đang cầm xuống.
“Ờm… tôi có chuyện muốn nói với anh.” Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Ồ?”
“Anh… có phải rất cần tiền không?”
“Sao cơ?”
Anh ta lộ vẻ ngạc nhiên, động tác trên tay cũng dừng lại.
“Anh là Lý Lỗi đúng không? Nếu anh cần tiền, tôi có thể giúp.”
Anh ta dường như bật cười nhẹ một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn tôi nhưng không nói gì.
Tôi đột nhiên không dám nhìn anh ta nữa, quay đầu giả vờ nhìn bức tranh treo tường.
“Tôi hiểu hoàn cảnh của anh. Tôi có thể giúp anh, để anh không phải lo lắng gì nữa. Nếu bà nội anh vẫn cần tiền chữa bệnh, tôi cũng có thể lo.”
Tôi cảm thấy bản thân bắt đầu mất kiểm soát, miệng cứ buột ra những lời như mơ hồ hoang đường.
Khóe mắt tôi lướt thấy anh ta dường như ngẩn ra, chắc không ngờ tôi lại nói mấy lời này với anh ta.
Anh ta im lặng hồi lâu, không phản ứng gì.
Tôi dứt khoát nhìn thẳng vào mắt anh ta, tiếp tục nói:
“Tôi nói nghiêm túc đấy. Tuy tôi mới là sinh viên năm hai, nhưng ba tôi cho tôi không ít tiền tiêu vặt mỗi tháng. Tôi có thể đưa anh mười ngàn.”
Tôi thấy con ngươi anh ta khẽ giãn ra, dường như không tin vào tai mình.
Thật ra mười ngàn cũng không ít, gần bằng tiền lương của anh ta rồi.
“Mười ngàn?” Anh ta bật cười.
Ý gì đây? Cảm thấy ít à? Tôi cũng đâu có kinh nghiệm gì, chẳng biết giá thị trường thế nào cả.
Tôi âm thầm tính toán mấy khoản chi tiêu hằng ngày của mình.
“Nhiều nhất là hai vạn!” Thêm nữa là tôi thật sự không chịu nổi.
Khóe môi anh ta hơi cong lên, có vẻ rất vui.
Anh ta từ từ tiến lại gần tôi, ánh mắt đầy hứng thú quét một lượt từ trên xuống dưới, khiến tôi bắt đầu thấy không tự nhiên, vô thức lùi lại phía sau.
“Em muốn bao dưỡng tôi sao?” Anh ta ghì tôi vào tường, nhướng mày, khóe môi nở nụ cười đầy dụ hoặc.
Trông có vẻ hơi lẳng lơ… nhưng tôi lại thích.
“Đúng vậy, tôi muốn bao dưỡng anh.” Tôi siết chặt tay, “Vậy… anh đồng ý không?”
Tôi thề, cả đời này tôi chưa từng gan dạ đến mức này.
Anh ta cứ thế nhìn tôi, im lặng mãi chẳng nói gì. Lẽ nào tôi đưa ra điều kiện chưa đủ hấp dẫn?
Nếu anh ta tham lam đến vậy thì sao? Tôi còn đang nghĩ cách làm thế nào để xin ba tăng tiền tiêu vặt, thì…
Anh ta bỗng vươn tay phải, nâng cằm tôi lên, ánh mắt trêu chọc:
“Anh cô biết chuyện này không?”
Tôi lập tức hiểu ý anh ta.
“Anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ không để ai biết. Tôi hiểu với anh có thể sẽ có chút khó chịu, nhưng xã hội bây giờ, chuyện như thế này đâu còn hiếm. Tôi sẽ giữ gìn thể diện cho anh, tuyệt đối không để người thứ ba biết.”
Không ngờ anh ta bật cười khanh khách, vui đến vậy sao?
“Em từng yêu ai chưa?” Anh ta hỏi.
“Yêu hay chưa yêu thì liên quan gì? Chuyện này không liên quan đến tình cảm.”
“Thế thì là chưa yêu rồi.” Anh ta đưa tay khẽ gõ nhẹ vào chóp mũi tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta.
Sao lại thế này? Rõ ràng tôi mới là kim chủ muốn bao dưỡng người ta mà.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, sợ rằng anh ta sẽ nhìn thấu lòng tôi đang rung động.
“Được thôi, tôi đồng ý.”
“Vậy anh thêm WeChat của tôi trước đi.”
Tôi vội rút điện thoại ra, mở mã QR, sợ anh ta sẽ đổi ý.
3
Thật ra, tôi bình thường sống rất kín tiếng, chưa bao giờ cảm thấy mình là kiểu “rich kid” chính hiệu.
Tôi chỉ là “một phú nhị đại được bù đắp cho có” – khác hoàn toàn với mấy cậu ấm cô chiêu chính hiệu kia.
Năm tôi tám tuổi, căn biệt thự tổ tiên để lại bị quy hoạch giải tỏa.
Gia đình tôi sau đó chuyển vào khu villa, trong mắt người ngoài thì chẳng khác gì trúng số độc đắc – nhà giàu mới nổi.
May mà ba mẹ tôi sống rất biết điều, không tiêu xài hoang phí sau khi phát tài bất ngờ, còn đầu tư làm ăn, nên dù đã hơn mười năm, nhà tôi vẫn sống sung túc, thoải mái.
Lý Lỗi nhận được một cuộc điện thoại, chuẩn bị rời đi. Trước khi ra cửa còn quay lại xoa xoa đầu tôi.
Trời ơi, rõ ràng tôi mới là kim chủ, sao lại có cảm giác như bị người ta trêu ghẹo thế này?
Thật là… loạn hết cả rồi.
Mặt tôi đỏ bừng lên ngay lập tức.
Trước đây vì ba mẹ quản rất nghiêm, tôi chưa từng yêu đương lần nào.
Giờ mới hiểu, không phải do họ quản chặt, mà là tôi chưa gặp được người khiến tim mình rung động.
Sau khi Lý Lỗi đi rồi, tôi mới ngơ ngác nhận ra — mình vừa làm một chuyện “động trời” thật rồi.
Đúng là nên tự thưởng cho bản thân một cái “like” ngay và luôn.
Nhưng có điều… với xuất thân của anh ta, ba mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý chúng tôi quen nhau.
Tôi vừa bước ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị về thì trời đột nhiên đổ mưa.
Anh trai gọi đến:
“Linh Linh, mưa rồi, em đi chưa?”
“Em đang ở trước cổng bệnh viện.”
“Được, em đợi ở đó, anh bảo tài xế đến đón.”
Chưa đầy vài phút sau, một chiếc Porsche màu đen đỗ ngay trước mặt tôi.
Anh ta hạ cửa kính ra hiệu cho tôi lên xe.
Tôi đứng yên không nhúc nhích – là kim chủ, sao có thể tự mở cửa xe được chứ?
Anh ta hình như hiểu ý tôi… nhưng chẳng có động tĩnh gì cả.
Tôi vội vàng chạy tới mở cửa lên xe, sợ anh ta sẽ lái xe đi mất thật.
Rõ ràng là tiểu bạch kiểm tôi bao dưỡng mà, sao chẳng có tí ý thức phục vụ nào vậy?
Mà anh tôi cũng quá đáng thật, dùng anh ta làm tài xế luôn. Chắc trong lòng anh ta cũng có chút ấm ức.
Haiz, ai bảo anh ta là người của tôi cơ chứ? Từ giờ để tôi cưng chiều anh ta là được.
Mưa không lớn, xe anh ta lái cũng rất ổn định.
Bầu không khí trong xe lại có chút lúng túng, kèm theo một luồng áp lực vô hình.
Dù đã xác định mối quan hệ “bao nuôi”, nhưng tôi vẫn cảm thấy khá xa cách.
Thậm chí tôi còn không dám nhìn thẳng anh ta, trong lòng bối rối cực độ.
Trời ạ, tôi là người bỏ tiền ra mà! Là kim chủ! Tôi sợ cái quái gì chứ?!
Chắc vì anh ta từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh khó khăn, nên hình thành tính cách độc lập, tự trọng, chưa học được cách mềm mỏng.
Không sao, tôi sẽ từ từ dạy anh ta.
Nghĩ đến đây, tôi liền ngồi thẳng dậy, liếc nhìn tay phải của anh ta đang đặt lên cần số, liếm môi một cái, rồi vươn tay chạm vào.
Wow… da mịn thật đó!
Trong điều kiện sống như vậy mà tay anh ta vẫn đẹp thế này, đúng là hiếm thấy.
Anh ta nghiêng đầu liếc nhìn tôi, khóe môi cong lên, nhưng không rút tay lại.
Đấy, vậy mới đúng. Biết điều một chút thì tôi sẽ thương yêu gấp đôi.
“Anh là lần đầu được bao dưỡng đúng không?”
Tôi còn chưa từng yêu ai, nếu anh ta kinh nghiệm tình trường phong phú quá thì tôi không chấp nhận được.
“Đúng vậy, lần đầu… nhưng cảm giác không tệ.”
Tất nhiên rồi, mỗi tháng tôi cho anh ta hai vạn, trong khi làm công cho anh tôi chỉ được hơn một vạn. Tự dưng kiếm thêm hai vạn, ai mà chẳng thấy ngon?
Đã chưa có kinh nghiệm làm tiểu bạch kiểm, vậy thì để tôi từ từ dạy dỗ vậy.
Tôi âm thầm lấy điện thoại, lập tức chuyển cho anh ta hai vạn.
Nghe tiếng thông báo chuyển khoản, anh ta dùng một tay nhấc điện thoại lên.
Thấy thông tin chuyển khoản, anh ta bật cười, còn cười thành tiếng.
Nhìn xem, vui thấy rõ.
Đây chính là niềm vui của việc dùng tiền dỗ trai trẻ sao?
Bất chợt, tôi cảm thấy hiểu được mấy chị đại giàu có ngoài kia đi bao nuôi trai đẹp rồi…
Nó thật sự sướng đó!
“À đúng rồi, bà nội anh hồi phục thế nào rồi? Có cần thêm tiền không?”
“Em có bao nhiêu?”
…Câu này là sao? Là sợ tôi không đủ tiền chi à?
Hay là… chi phí điều trị còn phải xem tôi có bao nhiêu tiền mà tính?
Hừ, đàn ông, tham vọng quá rồi đấy nhé.
Tôi còn nhỏ xíu là mẹ đã mở tài khoản cho tôi.
Bao lì xì Tết, sinh nhật mỗi năm đều được mẹ gửi hết vào đấy.
Lên cấp hai mỗi tháng tôi có năm ngàn tiền tiêu vặt, lên cấp ba tăng lên mười ngàn, đến đại học thì mỗi tháng là ba mươi ngàn.
Tôi đi học cũng ít mua sắm đồ xa xỉ, tiền mỗi tháng đều không tiêu hết, nên dư ra tôi cũng gửi vào tài khoản luôn.
Tính tới giờ chắc trong tài khoản tôi có khoảng một triệu.
“Năm trăm ngàn!” – tôi trả lời dõng dạc.
“Ghê thật!” – anh ta gật đầu, chắc chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
“Để tạm ở chỗ anh nhé, khi nào cần anh sẽ báo em.”
…Báo em?
Tôi có nên nói lời cảm ơn không nhỉ?
Cái vị tiểu bạch kiểm này đúng là bản lĩnh.
Dùng tiền người ta mà mặt dày đến thế, không hổ là người tôi chọn.