Khi Em Không Còn Là Của Anh - Chương 4
Cố Dịch Sơ siết tay tôi, run nhẹ.
Biểu cảm anh ta như cười mà chẳng ra cười, như khóc cũng chẳng ra khóc.
“Vợ ơi, đó là anh nói trong lúc giận thôi, sau này đừng nhắc nữa được không?”
Tôi hất tay anh ta ra:
“Tôi không hiểu anh đang muốn gì. Hiện tại chẳng phải rất tốt à? Tôi không can thiệp anh, anh cũng đừng xen vào tôi.”
Ba tôi đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
“Con gái mà đi ngoại tình, đúng là hạ tiện!”
Mẹ tôi cũng hùa theo:
“Con gái thì phải biết giữ mình, Hà Thu Họa, con mau cắt đứt với thằng đó cho mẹ!”
Thấy tôi không thèm để ý, vẫn tiếp tục ăn, bà ta hất văng đôi đũa của tôi.
“Nghe thấy chưa hả?!”
Căn phòng nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, thở cũng khó.
Tôi đứng phắt dậy, hất tung bàn ăn.
“Không cho tôi ăn à? Vậy thì khỏi ai được ăn!”
Tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng.
Cố Dịch Sơ chết lặng tại chỗ, nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ chưa từng có.
Tôi lạnh lùng cười:
“Phụ nữ ngoại tình là hạ tiện, đàn ông ngoại tình là lỗi tại vợ.
“Đàn ông muốn quay về gia đình là ban ơn, đàn bà muốn ly hôn là nỗi nhục.
“Các người xem con rể như con ruột, còn con gái ruột thì chà đạp không thương tiếc. Hay thật đấy!”
Trong ánh mắt sững sờ không nói thành lời của cả nhà, tôi lớn giọng:
“Coi thường phụ nữ à?”
Tôi nhìn ba tôi:
“Lúc ông phẫu thuật, tiền ai bỏ ra? Là đứa con trai vàng bạc gì của ông à? Là tôi! Là con gái mà ông xem thường đây này!”
Tôi lại nhìn sang mẹ tôi:
“Ăn xong, chồng bà, con trai bà nằm ườn trên sofa, là tôi chủ động dọn dẹp để bà đỡ mệt.
“Vậy mà bà nói: con gái thì phải chăm chỉ mới gả được.
“Bà ăn cái gì cũng nghĩ đến con trai bà.
“Đến lúc bà đau lưng nhập viện thì mới nhớ đến tôi.
“Tôi bận quá, nhờ đứa con trai yêu quý của bà đến thăm, bà vui mừng nói: con trai vẫn là tốt nhất, vẫn là chỗ dựa được.
“Tôi vì bà làm đủ thứ, mà một câu nói của bà đã xóa sạch tất cả.
“Tôi nợ bà à?!”
10
Tôi đảo mắt một vòng.
“Ngay cả căn nhà này cũng là tôi chắt bóp mua cho các người, con trai quý của ba mẹ làm được gì?”
Tôi chỉ vào Hà Sùng Văn, mặt nó tái mét đến phát xanh.
“Mày chỉ biết van xin tao đừng ly hôn, sự nghiệp của mày hoàn toàn dựa vào anh rể.
“Vậy thì tao ly hôn rồi mày cưới anh ta đi, chẳng phải tốt hơn à?”
“Hà Thu Họa, mày điên rồi phải không!”
Ba tôi giận dữ lao lên định đánh, bị Cố Dịch Sơ giữ chặt lại.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy không tin nổi.
Dù sao gia đình cũng từng là điểm yếu cuối cùng của tôi, giờ lại bị chính tay tôi bóc trần.
“Điên à? Có lẽ thế.”
Tôi xoay một vòng, với lấy cây gậy bóng chày, đập mạnh vào màn hình tivi.
“Đã coi thường phụ nữ thì đừng dùng tiền của phụ nữ, để con trai ngoan và con rể tốt của ba mẹ bỏ tiền ra mà mua!”
Tivi – tôi mua – đập!
Tủ lạnh – tôi mua – đập!
Máy lạnh – tôi mua – đập!
Tôi đập tất cả những gì có thể, phá hoại đến triệt để.
Cảnh tượng hỗn loạn, mẹ tôi vỗ đùi khóc gào mắng tôi tạo nghiệt, nuôi phải đứa vô ơn, không bằng chết đi cho xong.
Tôi dịu dàng mỉm cười nhìn bà:
“Muốn chết thì cứ đi. Lần trước uống thuốc sâu còn được cứu về, lần sau nhớ nhảy lầu, chọn cái cao cao ấy, lần này tôi sẽ không cản nữa.”
Tiếng khóc của bà ta lập tức nghẹn lại.
Chờ đến khi nhà cửa tan hoang, tôi ném gậy xuống, nhìn đám người trong nhà đang kinh hoảng tột độ.
“Từ nay tôi không quản các người nữa. Muốn sống muốn chết thì sao thì tùy, nếu còn dám ép tôi, lần sau tôi thật không biết sẽ phát điên tới mức nào đâu.”
11
Trên đường về, Cố Dịch Sơ hình như vẫn chưa hoàn hồn sau biến cố.
Giọng anh ta mang theo vài phần mông lung:
“Hà Thu Họa, dạo này em bị làm sao vậy?”
Tôi nhắm mắt dưỡng thần, thong thả hỏi lại:
“Anh lại giở trò cũ, muốn dùng họ để ép tôi quay lại, giờ ra kết cục thế này, hài lòng chưa?”
Cố Dịch Sơ lái xe nhìn thẳng phía trước, nghe vậy thì nhếch môi, nhưng cười không nổi.
“Vậy tại sao lần này em lại không chịu tha thứ?
“Không cần anh, cũng chẳng cần gia đình?
“Hà Thu Họa, từ khi nào em trở nên tàn nhẫn như vậy?”
Giọng anh ta rất bình tĩnh, nhưng từng lời đều nặng nề tuyệt vọng.
Tôi chầm chậm mở mắt.
“Cố Dịch Sơ, họ là người nhà của anh, không phải của tôi.
“Khi tôi bị anh tổn thương hết lần này đến lần khác, họ chọn đứng về phía anh.
“Từ khoảnh khắc đó, họ đã chẳng còn là gia đình tôi nữa rồi.
“Điều duy nhất tôi hối hận chính là không tỉnh táo sớm hơn. Giá mà như vậy từ đầu, tốt biết bao.
“Từ giờ, tôi chẳng còn gì để quan tâm nữa, anh còn gì để uy hiếp tôi?”
Tôi liếc anh ta một cái đầy ung dung.
Xe dừng lại, tôi mở cửa xuống mà không chút do dự.
Sau lưng vang lên một câu khẽ đến gần như bị gió thổi tan:
“Phải rồi… anh còn gì để giữ em lại đây…”
Tôi gạt hết những người và chuyện vô nghĩa kia ra khỏi đầu, thực hiện lời hứa, đưa Thẩm Tùng đi du lịch tự lái.
Một tháng trời, chúng tôi men theo đường phía Tây.
Chạy trên thảo nguyên mênh mông, chứng kiến khoảnh khắc rực rỡ của “Nhật Chiếu Kim Sơn”.
Sự sống từng nguội lạnh trong lòng tôi, như theo dòng máu cuộn trào mà dần dần sống lại.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được sự tự do.
Khiến người ta nghiện.
Sau khi trở về, Cố Dịch Sơ đề nghị tôi chuyển về nhà ở.
Anh ta nói đã đuổi Hứa Mịch, tôi sẽ không phải thấy cô ta nữa.
Tôi đồng ý, dù sao ở đâu cũng thế, miễn là có tiền.
Ai ngờ mới dọn về hôm đó, Hứa Mịch đã nổi điên xông đến.
Hình như cô ta uống rượu, vừa khóc vừa gào trong phòng khách, ôm chặt lấy Cố Dịch Sơ không buông.
“Tôi không tin là anh không yêu tôi chút nào!”
Lần này Cố Dịch Sơ lại rất lạnh lùng.
“Ừ, chẳng yêu chút nào.”
Hứa Mịch gào lên the thé:
“Nếu không yêu tôi, sao anh để tôi tháo nhẫn cưới?
“Sao cho tôi ngồi ghế phụ?
“Sao lại vắng mặt trong sinh nhật Hà Thu Họa, còn mặc kệ tôi đăng bài khiêu khích cô ta?
“Anh dám nói là anh không có tí cảm tình nào với tôi à?
“Có phải là con tiện nhân đó ép anh chia tay tôi đúng không?
“Chính cô ta ngoại tình, lại không cho anh ly hôn. Tôi phải tìm cô ta tính sổ!”
Nói rồi cô ta liền giận dữ lao lên lầu định tìm tôi gây chuyện, bị Cố Dịch Sơ mạnh tay kéo ngã xuống đất.
Anh ta lạnh giọng, đè nén sát khí.
“Hứa Mịch, cô dám gọi vợ tôi là tiện nhân, cô chán sống rồi hả?
“Cô là cái thá gì, cũng xứng chạy đến trước mặt vợ tôi mà làm loạn?”
Hứa Mịch ngẩn người nhìn anh ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi, lại thần kinh cười phá lên.
“Cố Dịch Sơ, bây giờ anh còn ra vẻ người chồng tốt cái gì chứ? Lúc lên giường với tôi sướng như vậy, anh có nghĩ đến vợ mình không?
“Giờ cô ta không yêu anh nữa thì anh lại chạy theo bám lấy? Đúng là thứ hèn hạ đến tột cùng!”
Anh ta không phản bác, chỉ gọi bảo mẫu đến kéo Hứa Mịch đi.
Tôi từ trên cầu thang bước xuống, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Cố Dịch Sơ, anh ta lại có chút luống cuống tay chân.
“Vợ à, anh thực sự đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta rồi—”
Tôi cắt lời: “Chuyện của anh không cần phải giải thích với tôi.”
Cố Dịch Sơ thấy chiếc túi xách trong tay tôi, lập tức hỏi: “Em định đi đâu?”
Tôi đẩy cửa, không thèm quay đầu lại.
“Thẩm Tùng hơi khó chịu, tôi đến xem anh ấy, tối nay không về.”
Cố Dịch Sơ không nói được câu nào nữa.
Anh ta ngơ ngác nhìn cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, trong mắt thoáng chốc đỏ ửng.
12.
Thẩm Tùng thực sự bị bệnh.
Có lẽ do mệt mỏi sau chuyến đi, anh ấy vừa về là bắt đầu sốt liên tục.
Tôi ép anh ấy đến bệnh viện truyền dịch, kê thuốc, bận rộn cả một ngày.
“Ngủ ngon.”
Tôi sờ trán anh ấy, đứng dậy tắt đèn.
Thẩm Tùng kéo tay tôi, giọng khàn khàn.
“Đừng đi.”
“Không đi, ngủ đi, tôi ở đây.”
Khuôn mặt anh ấy hơi tái nhợt, gương mặt thường ngày kiêu ngạo nay lại thêm vài phần ngoan ngoãn.
“Chị à, chưa ai từng đối xử tốt với em như vậy.”
“Nếu em muốn, sẽ có rất nhiều người đối xử tốt với em.”
Thẩm Tùng gần như cố chấp nhìn tôi.
“Không giống, em chỉ cần chị.”
Tôi hơi khựng lại, ánh mắt đảo xuống.
“Giờ tình trạng thế này… chắc là không làm ăn gì được đâu nhỉ?”
“Khụ khụ—”
Anh ấy trừng tôi, vành tai đỏ lên.
“Thật ra vẫn có thể, chị không muốn thử… 38 độ nóng bỏng…”
Tôi mặt không biểu cảm bịt miệng anh ấy.
“Dừng, tôi chưa đến mức phải vắt kiệt bệnh nhân đâu.”
“Không ngủ thì tôi đi đấy?”
Thẩm Tùng miễn cưỡng nhắm mắt, nhưng tay vẫn nắm chặt.
Tôi cũng mặc kệ anh ấy.
Sáng hôm sau, tôi nấu cho anh ấy một nồi cháo trứng bắc thảo thịt bằm.
Thẩm Tùng lười biếng ôm lấy eo tôi từ phía sau.
“Chị sắp đi à?”
“Ừm, chăm sóc bản thân thật tốt, vài hôm nữa tôi lại đến.”
Anh ấy cau mày: “Chồng chị học đòi hả, tôi bệnh, anh ta cũng bệnh?”
Tôi bật cười: “Hết cách, dù gì anh ta cũng là ‘chính thất’.”
Thẩm Tùng tức đến mức cắn vào xương quai xanh của tôi một cái.
Tôi thuần thục luồn tay vào áo anh ấy, cảm nhận từng đường nét mượt mà dưới làn da.
“Sức vẫn còn đấy nhỉ? Trò chuyện ‘chuyên sâu’ nửa tiếng được không?”
Anh ấy khẽ rít một hơi, ánh mắt dần tối lại, bế tôi lên đặt lên bệ bếp, một chân quỳ xuống.
“Nửa tiếng á? Không đủ đâu…”
13.
Đến khi tôi về đến nhà thì trời đã gần tối.
Bảo mẫu gọi cho tôi từ sớm, nói Cố Dịch Sơ bị sốt cao.
Tôi chẳng buồn quan tâm.
Không lâu sau, Cố Dịch Sơ tự mình gọi cho tôi.
Hắn lấy công việc của Thẩm Tùng ra uy hiếp, ép tôi phải quay về.
Vừa bước vào cửa, tôi liền ném túi xách thẳng vào mặt hắn.
“Cố Dịch Sơ, ngày nào cũng giở trò như vậy, anh thấy vui lắm hả?”
Hắn không nhúc nhích, thân hình cao lớn đứng im lặng tại chỗ.
Ánh mắt hắn rơi xuống vết cắn trên xương quai xanh của tôi, đồng tử co rút nhẹ.
Tôi cười nhếch môi đầy mỉa mai.
“Nói đi, lần này lại định giở chiêu gì nữa?”
“Anh đau dạ dày…”
Tôi bực bội: “Đau thì đi khám, tôi đâu phải bác sĩ!”
Cố Dịch Sơ khẽ mấp máy đôi môi khô khốc.
“Anh muốn ăn cháo trứng bắc thảo thịt bằm em nấu…”
“Tôi không có tâm trạng.”
“Với Thẩm Tùng thì lại có tâm trạng đúng không?”
Tôi khựng lại trên cầu thang, cau mày quay đầu.
“Anh còn rình cả story người ta nữa à?
Cố Dịch Sơ, quan hệ mở là do anh đề nghị, bây giờ lại làm loạn cái gì? Anh là tổng giám đốc một công ty niêm yết, không có việc gì làm nên suốt ngày theo dõi đàn ông của tôi, anh thấy có chút giá trị bản thân nào không?
Anh nghĩ chỉ cần nhằm vào Thẩm Tùng là khống chế được tôi sao? Anh ta đi rồi thì còn có Lý Tùng, Lục Tùng, Chu Tùng, tôi tiêu tiền của anh nuôi đàn ông khác chẳng thấy có tí áp lực tâm lý nào cả.
Rốt cuộc bao giờ thì anh mới chịu hiểu ra, chẳng ai thèm quan tâm anh có bệnh hay không!”
Cố Dịch Sơ đột nhiên khom người ôm bụng, mồ hôi lạnh túa ra nơi trán, trông như đau đến cực độ.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng đau đến mức không thốt nổi một lời.
Trong mắt là sự cầu xin rõ ràng.
Tôi lạnh lùng nhìn dáng vẻ thảm hại nhếch nhác của hắn.
Gọi điện cho bảo mẫu xong, tôi quay lưng đi thẳng lên lầu.