Gia Đình Tôi Phát Điên Rồi! - Chương 1
1
Ngày thứ năm sau khi Chu Ngôn mất tích, tôi bị gia đình trói chặt trong phòng thí nghiệm của một bệnh viện tư nhân.
Những chiếc vòng sắt lạnh ngắt khóa chặt cổ tay, cổ chân tôi. Một chiếc mũ kim loại kỳ lạ úp lên đầu, những sợi dây đen to bằng ngón tay cái nối nó với một cỗ máy khổng lồ đang kêu ù ù.
Tôi sắp bị ép trích xuất ký ức!
Hoảng sợ, tôi vùng vẫy điên cuồng nhưng vô ích.
Bố mẹ và anh trai đứng trước mặt tôi, gương mặt lạnh lùng, không hề có lấy một chút thương xót.
“Bố hỏi con lần cuối, Tiểu Ngôn rốt cuộc đang ở đâu?”
Bố siết chặt một bức thư trong tay, giọng nói run lên vì phẫn nộ, đôi mắt tràn đầy sát khí.
Năm ngày rồi, ông đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Không đợi tôi trả lời, ông ném mạnh lá thư vào mặt tôi: “Đừng có nói với bố là con không biết! Trong thư Tiểu Ngôn để lại, con bé đã ám chỉ rõ ràng rằng chỉ có con mới biết nó đi đâu! Chính con là người khiến nó biến mất!”
Tôi đã đọc bức thư đó từ lâu.
Chu Ngôn viết từng chữ như rỉ máu, nói rằng cô ta không phải con ruột, không nên tiếp tục chiếm lấy bố mẹ và anh trai tôi nữa.
Sau ba năm giành giật, cô ta mệt mỏi rồi, nên quyết định từ bỏ.
Cô ta trả lại tất cả cho tôi, thậm chí còn nhấn mạnh rằng không phải tôi ép cô ta rời đi. Cô ta hy vọng gia đình đừng làm khó tôi, đừng ép hỏi tôi về tung tích của cô ta.
Lời lẽ ám chỉ rõ ràng đến mức ai cũng có thể hiểu được rằng sự ra đi của Chu Ngôn có liên quan chặt chẽ đến tôi.
Nhưng tôi thực sự không biết gì cả.
Ngày cô ta rời đi, tôi thậm chí còn đang co ro trong căn phòng chứa đồ lạnh lẽo—một hình phạt từ anh trai tôi.
Vì ngày hôm trước, tôi bị vu oan là đã đẩy Chu Ngôn xuống cầu thang.
Dĩ nhiên, tôi chưa từng động đến cô ta.
Nhưng cô ta đã lợi dụng cơ hội này để biến mất, tuyên bố từ nay sẽ không tranh giành với tôi nữa.
Như thể… mọi chuyện đều là lỗi của tôi.
Và cơn thịnh nộ của gia đình tôi đã hoàn toàn bùng nổ.
2
“Tôi không biết cô ta đã đi đâu.”
Tôi cúi đầu, cảm nhận cổ tay và cổ mình lạnh buốt, vẫn chỉ có thể trả lời như vậy.
Tôi thực sự không biết.
Suốt năm ngày qua, tôi đã giải thích hết lần này đến lần khác rằng Chu Ngôn cố tình làm vậy.
Nhưng gia đình tôi không tin.
Họ chưa bao giờ tin tôi.
“Hứa Chiêu, tại sao con lại hận em gái mình đến vậy? Con đã về nhà ba năm rồi, Tiểu Ngôn đã làm gì có lỗi với con chứ?”
Mẹ tôi mím chặt môi, sắc mặt nhợt nhạt. Vì lo lắng cho Chu Ngôn, suốt năm ngày bà không ngủ yên giấc, cũng chẳng có tâm trạng ăn uống, khuôn mặt tiều tụy thấy rõ.
“Con có nhớ ngày chúng ta đón con về không? Em gái con đã tự tay pha trà chanh cho con đấy! Từ nhỏ con bé được nuông chiều, chưa bao giờ vào bếp, nhưng vì muốn pha một ly trà chanh mà nó thích nhất để tặng con, đã cắt vào tay đến chảy máu!”
Mẹ bước tới gần tôi hơn, đôi mắt đỏ hoe đầy nước, nhìn tôi van nài: “Hứa Chiêu, nói cho mẹ biết, Tiểu Ngôn rốt cuộc đang ở đâu được không? Mẹ sắp phát điên rồi!”
Chỉ cần liên quan đến Chu Ngôn, bà luôn dễ dàng rơi nước mắt như vậy.
Tôi khẽ ngẩng đầu, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng, tôi chỉ bật cười chế giễu chính mình.
Trà chanh ư? Đó chính là khởi đầu cho cơn ác mộng của tôi.
Nhưng ai sẽ tin tôi đây?
Vậy nên, tôi chọn cách im lặng.
Anh trai tôi, Hứa Thần, đột nhiên sải bước tới, giơ tay giáng xuống một cái tát thật mạnh.
“Đồ con hoang quê mùa, cứ câm lặng đi! Cái máy trích xuất ký ức này là dành cho mày đấy, tận hưởng đi!”
3
Hứa Thần xưa nay đã không ưa tôi, vì thế cú tát này chứa đầy hận ý.
Má tôi sưng đỏ, đầu óc quay cuồng, miệng đầy mùi tanh của máu.
Bố tôi lạnh lùng nhìn, mẹ tôi chỉ cau mày trách mắng một câu: “Hứa Thần, sao lại đánh nó? Đánh mạnh quá lỡ ảnh hưởng đến việc trích xuất ký ức thì sao?”
“Nó đáng bị đánh! Con ranh này tốt nhất nên chết đi cho rồi!”
Hứa Thần mặt mày u ám, chỉ tay vào tôi, lần lượt khơi lại từng chuyện cũ:
“Ba năm qua, hai người nghĩ xem nó đã làm gì?”
“Hôm đầu tiên được đón về, nó còn tè dầm trong xe như một con chó hoang ngoài quê, vào nhà thì khiến Tiểu Ngôn khóc lóc thảm thiết. Nó tưởng chỉ cần quay về là thành công chúa chắc?”
Càng nói, anh ta càng tức giận: “Lần mẹ bị sốt cao đó, Tiểu Ngôn thức trắng đêm chăm sóc đến mức suýt ngất. Còn con ranh này thì sao? Ngủ ngon như heo, chẳng có chút hiếu thuận nào!”
Vừa nói, anh ta vừa bóp mạnh cằm tôi, khiến máu trong miệng tôi tràn ra ngoài.
“Chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng đủ thấy bản chất của mày thế nào! Mày đúng là đồ ích kỷ, chẳng có chút lòng hiếu thảo, không xứng đáng xách dép cho Tiểu Ngôn!”
Miệng tôi đau nhói, bị anh ta bóp chặt đến mức không thể mở lời.
Tôi thực sự muốn phản bác, nhưng sau ba năm liên tục cố gắng giải thích mà không một ai tin, tôi đã từ bỏ rồi.
Ừ, tôi chính là đứa con bất hiếu, ích kỷ mà họ nói.
Còn Chu Ngôn, cô ta mới là “hiếu nữ” mà họ yêu quý.
“Đủ rồi, đừng làm nó bị thương, chuyện trích xuất ký ức quan trọng hơn.”
Bố tôi lên tiếng, giọng nói tràn đầy uy quyền.
Mẹ tôi giúp tôi lau vết máu trên miệng, thở dài một hơi: “Hứa Chiêu, đừng trách anh con ghét con như vậy. Thật ra là do con làm sai…”
Ừ, là tôi sai.
Tôi lại bật cười chế giễu bản thân.
Không hiểu sao, nỗi sợ hãi về cỗ máy kia lại bị cú tát của Hứa Thần xóa sạch.
Nỗi đau có thể khiến con người chua xót, nhưng cũng có thể khiến họ tê liệt.
Vậy thì cứ thế đi, cái máy trích xuất ký ức này… cứ mặc nó tra tấn tôi đi.
4
Tôi nhắm mắt, không nhúc nhích.
Hứa Thần hừ lạnh: “Không giãy giụa nữa à? Biết điều đấy!”
Anh ta định ra tay, nhưng bị bố tôi chặn lại.
Bố đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cho tôi cơ hội cuối cùng:
“Hứa Chiêu, thiết bị này là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của công ty anh con, cực kỳ bất ổn. Nếu xảy ra sự cố, có thể làm tổn thương não bộ của con.
“Vậy nên, bố hỏi lần cuối cùng: rốt cuộc Tiểu Ngôn đang ở đâu? Chỉ cần con nói, bố sẽ đưa cho con một triệu, đưa con về quê, từ nay cắt đứt quan hệ!”
Về quê ư?
Mắt tôi lập tức mở ra, trong đáy mắt là sự run rẩy và hoảng sợ theo bản năng.
Tôi gần như ngay lập tức lắc đầu.
Tôi không muốn quay về!
“Thấy chưa, nó về nhà chúng ta chẳng qua là để hưởng vinh hoa phú quý!”
Hứa Thần cười lạnh.
“Vì muốn có cuộc sống sung túc, nó sẵn sàng ruồng rẫy cha mẹ nuôi ở quê. Giờ đến một triệu cũng chê, chẳng phải vì nó muốn bám lấy cái nhà này, muốn làm công chúa sao? Ai biết chừng nó còn mong thừa kế tài sản của chúng ta nữa! Đúng là đồ đê tiện!”
Bố mẹ tôi lập tức sa sầm mặt.
Tôi xưa nay luôn ham tiền, dù là một đồng xu rơi trên đất cũng nhặt lên cất đi.
Gia đình này ghét cay ghét đắng điểm đó của tôi.
Vậy mà giờ, tôi lại thờ ơ với một triệu, chỉ khăng khăng muốn ở lại thành phố này…
Họ càng thêm căm ghét tôi.
“Tôi không muốn về quê, bởi vì…”
Giọng tôi run rẩy, cố gắng giải thích, nhưng chưa kịp nói hết câu, bố tôi đã vung tay cắt ngang: “Được, có gan lắm! Tao sẽ không cho mày thêm bất kỳ cơ hội nào nữa! Kỹ sư Vương, vào đi!”
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, trên tay cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi kỳ lạ.
Gương mặt ông ta nghiêm túc, không một chút biểu cảm, cung kính cúi chào bố mẹ và anh trai tôi.
Bố tôi lạnh giọng ra lệnh:
“Bắt đầu đi! Trực tiếp trích xuất ký ức của nó, tôi phải biết ngay con gái bảo bối của tôi đã đi đâu!”
“Rõ.”
Kỹ sư Vương không hề do dự. Ông ta đi đến cỗ máy, ấn ba nút lệnh, rồi lấy ra ba chiếc mũ kim loại, đưa cho bố mẹ và Hứa Thần.
“Chủ tịch Hứa, ba người hãy ngồi xuống, đội mũ này lên. Thông qua kính ảnh nội bộ, các vị có thể xem lại ký ức của đối tượng.”
Ông ta giải thích tiếp:
“Dựa vào phân tích hoạt động não bộ, chúng tôi xác định cô ta chỉ có thể chịu được ba lần trích xuất ký ức. Nếu vượt quá ba lần, rất có thể sẽ gây tổn thương não nghiêm trọng, dẫn đến co giật, xuất huyết hoặc mất trí nhớ.”
“Ba lần là quá đủ rồi! Lần đầu tiên, cứ để nó nhớ lại chuyện Tiểu Ngôn mất tích! Nó nhất định biết!”
Hứa Thần lập tức đội mũ, ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, vẻ mặt không thể chờ đợi hơn.
Kỹ sư Vương chần chừ một chút rồi nói:
“Đối tượng đang có tâm lý bất ổn. Tôi đề nghị nên làm từng bước, dùng phương pháp thôi miên để dẫn dắt ký ức về vụ mất tích. Không thể nóng vội.”
Nghe vậy, Hứa Thần bực bội bĩu môi, nhưng bố mẹ tôi lại gật đầu đồng ý, để kỹ sư Vương sắp xếp mọi thứ.
Chỉ vài phút sau, ba người họ đều đã đội mũ và ngồi vào vị trí.
Căn phòng trở nên tối hơn, ánh đèn chói mắt được tắt đi.
Kỹ sư Vương đứng trước mặt tôi.
Tôi nhìn ông ta, ánh mắt trống rỗng, không nhúc nhích.
Ông ta ấn một nút trên chiếc mũ tôi đang đội.
Lập tức, một bản nhạc nhẹ nhàng, êm ái vang lên. Sau đầu tôi dường như có một luồng chất lỏng lạnh lẽo đang dần thẩm thấu vào bên trong.
“Cô Hứa, đừng chống cự. Cô biết đấy, càng phản kháng thì càng đau đớn. Không bằng…”
“Được.”
Tôi nhẹ giọng đáp, hoàn toàn buông xuôi.
Kỹ sư Vương khựng lại, có vẻ bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, ông ta tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Chiếc đồng hồ trong tay ông ta khẽ lắc lư trước mặt tôi, dao động đều đặn.
“Cô Hứa, hãy ngủ đi. Trong giấc mơ, cô sẽ nhớ về lần đầu tiên gặp Tiểu Ngôn. Đó là những ký ức đẹp đẽ giữa hai chị em…”
Giọng nói trầm thấp của ông ta mang theo sức mê hoặc.
Tôi từ từ nhắm mắt.
Ý thức trôi dạt vào bóng tối.
Một dòng ký ức trải dài, như ánh hoàng hôn xa xôi len lỏi vào tâm trí tôi.