Cơn Mơ Lúc Đau - Chương 8
35
Nửa năm sau.
Mọi thứ xung quanh tôi đều thay đổi một trời một vực.
Sau vụ cháy, Giang Vạn Tải thuê được một căn nhà rộng rãi hơn. Một phần được cải tạo thành xưởng làm việc, phần còn lại vẫn đủ chỗ cho hai người sinh hoạt thoải mái. Thế là tụi tôi dọn khỏi tiệm xỏ khuyên cũ.
Phòng ngủ của tôi và anh cách nhau hơi xa, đôi lúc cũng thấy nhớ mấy ngày sống chung chật hẹp trước kia.
Nhưng nhìn anh hài lòng với ngôi nhà mới, tôi cũng thấy vui.
Sau đó, tôi xin lỗi thầy rồi quay lại gara học tiếp. Nhờ chăm chỉ luyện tập, tôi ngày càng thuần thục việc sửa và bảo dưỡng xe. Dần dà, mỗi khi thầy đi mua đồ, tôi có thể tự lo hết phần việc còn lại.
Thi đậu chứng chỉ kỹ thuật viên sửa xe, tôi chính thức được nhận làm, thu nhập cũng cao hơn.
Tôi từng đề nghị trả phần tiền nhà của mình, nhưng bị anh từ chối, thế là tôi dùng tiền tiết kiệm để mua quần áo cho anh, còn có đủ loại quà tặng kỳ quặc.
“Gì đây nữa vậy, Thẩm Thiên Thu?” Giang Vạn Tải nhấc con khỉ máy mà tôi lén để cạnh đầu giường anh, nhìn nó vừa kêu chít chít vừa lộn vòng trong lòng bàn tay anh, bất lực xoa trán. “Đừng nghịch nữa, mang đi cho Quýt chơi ấy.”
À, Quýt là con mèo vàng từng hay lảng vảng trước tiệm xỏ khuyên kiếm ăn. Từ khi được tụi tôi nhận nuôi, nó mập mạp lên trông thấy.
Không ai biết nó tìm lại được Giang Vạn Tải kiểu gì. Chỉ nhớ một sáng nọ, nó lững thững đi theo anh về nhà, thẳng tiến vào bếp làm tiệc buffet, chẳng chút ngại ngùng.
“Mèo cướp.” Anh khẽ thì thầm khi ấy, nhưng vẫn cười tươi, lấy tay chọc mũi nó, trông vui ra mặt.
Còn Thẩm Thiên Hạ và Vũ Đông thì bị kết án vì tội chủ mưu và cố ý phóng hỏa, ít nhất cũng phải ba năm năm năm mới ra được.
“Nghe nói hai tên đó vô tù rồi cãi nhau suốt ngày, bạn tôi làm quản ngục mà phát ngán luôn. Tuần rồi cha mẹ Thẩm Thiên Hạ tới thăm con, mới ra tới cửa đã bị xe đụng cho lật cả người.” Tóc Đỏ vừa bóc hạt dưa, vừa xoa xoa mèo, kể hăng say.
Thông tin của cậu ta lúc nào cũng nhanh nhạy.
“Nghe đâu thằng đó gây thù chuốc oán cũng nhiều, vô trỏng kiểu gì cũng bị hành. Hừ, gieo gió gặt bão.” Nói xong, Tóc Đỏ đập vai tôi, đổi giọng hồ hởi:
“Thiên Thu, lễ thành niên của tụi bây tổ chức lúc nào thế? Tao muốn đi chơi ké, được không?”
Mỗi năm trường đều tổ chức lễ trưởng thành cho học sinh cuối cấp, có thả chim bồ câu với bóng bay ước nguyện, không khí rất trang trọng.
“Được mà. Thầy bảo tụi tôi được mời hết người thân tới dự. Ghế chuẩn bị dư lắm.”
Tóc Đỏ sững lại, hắng giọng:
“Khoan… lúc nãy mày nói tao là gì cơ?”
Bình thường hay thấy cậu ấy lầy lội, nay nghiêm túc một chút trông cũng dễ thương.
Tôi mỉm cười:
“Người thân chứ còn gì.”
“Ối giồi ôi!” Cậu ấy hét lên, ôm vai tôi, vò đầu tôi rối tung để che đi đôi mắt hơi đỏ hoe, lúng túng nói:
“Mày cũng biết làm người ta cảm động ghê ha.”
Tôi sẽ không bao giờ quên được, sau vụ cháy năm đó, chính cậu ấy là người chạy khắp nơi tìm chỗ ở giúp chúng tôi.
Và hôm tôi nhận được chứng chỉ, cậu ấy vui như tết, chạy tới chúc mừng đầu tiên.
Ai thật lòng tốt với mình, tôi đều nhận ra cả.
Những tổn thương ngày xưa vẫn còn đó, khó mà xoá nhòa, nhưng hiện tại, tôi đang sống bên cạnh những người thân do chính mình chọn.
Và chính họ đã bù đắp tất cả những thiếu hụt trong lòng tôi.
36
Ngày lễ trưởng thành.
Tôi sững người khi thấy Giang Vạn Tải đứng chờ ngoài cửa.
Anh mặc vest mới tinh, đường ly quần thẳng tắp. Có vẻ tóc cũng được vuốt gọn gàng.
Tóc Đỏ cũng tròn mắt:
“Bình thường có sao đâu, mà hôm nay ông bật màn hình độ phân giải cao à?”
Giang Vạn Tải ho khan, quay mặt đi:
“Chưa từng tham gia mấy dịp này, không biết mặc gì cho phù hợp.”
Không lẽ anh đang… lo lắng?
“Khoan, chẳng lẽ ông căng thẳng à? HAHAHA!” Tóc Đỏ nhanh hơn tôi một bước, bật cười lăn lộn. “Nhớ cái hồi mới quen, ông chảnh chọe cỡ nào không? Tôi không nghĩ có ngày thấy ông như vậy đó!”
Anh không phản bác, coi như ngầm thừa nhận.
Hiếm khi thấy anh thua kèo, tôi cũng bất giác cười theo.
Nếu tôi biết trước sắp có chuyện quê độ thế kia, chắc tôi đã bớt đắc ý lại rồi.
37
Sau khi nghe bài phát biểu dài lê thê, rồi tiễn lũ chim bồ câu bay lên trời, cùng những quả bóng ước nguyện rực rỡ, buổi lễ trưởng thành cũng gần kết thúc.
Sắp tốt nghiệp rồi, tôi lại thấy hơi bâng khuâng.
Hồi còn ở nhà họ Thẩm, tôi chỉ sống cầm chừng từng ngày, chưa bao giờ dám nghĩ đến tương lai.
Nhưng giờ đây, có Giang Vạn Tải bên cạnh, tôi bắt đầu mơ mộng nhiều hơn.
Thẩm Thiên Thu, đúng là tham lam thật đấy.
Tôi cười khổ, lắc đầu.
Trên đường về, Tóc Đỏ bị bạn gọi đi karaoke, chỉ còn tôi và Giang Vạn Tải đi bộ bên nhau.
“Em đang nghĩ gì mà im lặng vậy?” – Anh hỏi.
“Cũng không có gì…”, Tôi vươn vai, đếm đầu ngón tay, “Em lấy được chứng chỉ rồi, môn chuyên ngành và môn văn hóa cũng thi xong hết. Giờ chỉ cần làm thêm ở gara, đợi lấy bằng tốt nghiệp nữa là xong. Nhưng nghĩ tới việc rời khỏi trường… tự dưng thấy buồn buồn. Chắc là bị không khí làm ảnh hưởng thôi. À mà thôi, anh coi như em nói linh tinh đi.”
Tôi tự thấy mình lảm nhảm hơi nhiều.
Rõ ràng đã từng tự hứa sẽ không trẻ con trước mặt anh.
Vậy mà Giang Vạn Tải lại chăm chú lắng nghe, còn tỏ vẻ rất nghiêm túc:
“Giỏi quá. Kế hoạch rõ ràng như vầy, kiếp trước chắc là cái bảng kế hoạch di động luôn rồi.”
Chắc vì anh bình thường nói chuyện cà khịa quen rồi, nên khen cũng nghe như đang trêu ngươi vậy.
“Gì mà nhìn anh như vậy? Vẫn chưa hết buồn hả?” Anh đoán được tôi có điều giấu trong lòng, suy nghĩ một chút rồi gợi ý: “Có gì muốn không? Nói đi, anh tặng em, giúp em vui hơn.”
Tôi liếc từ sống mũi anh xuống đến đôi môi… rồi lập tức dời ánh nhìn.
Muốn thì nhiều lắm.
Nhưng… không thể nói ra.
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó:
“Vậy… anh có thể giúp em xỏ khuyên không? Giờ em đủ tuổi rồi, anh không có lý do gì để từ chối nữa đâu nhé.”
Rất nhiều chuyện, điều tối kỵ nhất là ngẫu hứng bộc phát.
Vừa về đến nhà, Giang Vạn Tải đã hành động ngay lập tức—mở máy khử trùng trong phòng làm việc, rồi nhanh nhẹn chuẩn bị dụng cụ.
Tôi đã từng thấy rất nhiều khách hàng nằm trên chiếc ghế điện này. Nhưng đến khi chính mình là người nằm đó, ngước nhìn trần nhà, cảm xúc lại có chút… phức tạp.
“Em chắc chắn chưa?” Giang Vạn Tải vừa hỏi, vừa chậm rãi tháo từng chiếc nhẫn trên tay, đặt vào khay kim loại.
Hầu hết nhẫn của anh đều làm bằng thép titan, va vào khay vang lên những tiếng “leng keng” giòn tan.
Tự nhiên tôi bắt đầu thấy hồi hộp.
Nhưng cung đã giương, không thể quay đầu.
Mà thực ra, điều tôi muốn không chỉ là xỏ khuyên—mà là mượn cơ hội này để lưu lại một dấu ấn liên quan đến Giang Vạn Tải.
“Chắc chắn rồi, bắt đầu đi… hả?!” Tôi vừa dứt lời đã tá hoả bởi hành động của anh, “Anh tháo thắt lưng em làm gì?!”
“Không phải em bảo xỏ khuyên rốn à? Trước khi sát trùng phải cạo lông trước, cạp quần cao thế này sẽ vướng lắm,” anh nói tỉnh bơ, cứ như người kỳ lạ là tôi chứ không phải anh. “Chỉ cần tháo thắt lưng thôi, không cần cởi quần hết. Không sao chứ?”
Sao có thể không sao được chứ?!
Chiếc thắt lưng đã bung, treo lơ lửng ngay trên hông.
Tôi vội đưa tay che mặt, thái dương giật giật, cả đầu chẳng nghĩ nổi gì tử tế.
Tiếng bao tay vô trùng được kéo ra nghe soàn soạt, mỗi âm thanh như đẩy quyết tâm của tôi mỏng đi từng lớp một, mỏng đến mức chỉ còn như tờ giấy.
Không cần mở mắt cũng cảm nhận được ánh nhìn của anh ấy đang dừng lại ở chỗ đó.
Lưỡi dao vừa chạm da liền mang đến cảm giác lạnh buốt—như thể có dòng điện nhẹ chạy qua toàn thân.
Tôi căng cứng người, tay siết chặt ga giường bên dưới.
“Thả lỏng đi, căng quá dễ bị thương.” Giọng anh sát bên tai, nhưng lại xa xôi như vọng về từ tầng mây.
Thực ra, thứ tôi sợ hơn cả việc bị xước da, lại chính là—sự đụng chạm của Giang Vạn Tải.
Mọi thao tác của anh đều nhanh gọn, sạch sẽ, không thừa một động tác nào. Nhưng chỉ cần đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua người tôi—như chuồn chuồn chạm nước—cũng đủ để khuấy tung cả tâm trí tôi.
Xoẹt—xoẹt—
Những nơi lưỡi dao đi qua trở nên trơn láng.
Tim tôi đập quá nhanh, má nóng rực. Nếu đầu tôi là đầu máy hơi nước cổ, giờ chắc chắn đang phì khói trắng, hú còi inh ỏi, lao vù vù về phía trước và bỏ lại thân xác phía sau.
Thời gian như kéo dài vô tận, tôi không thể ngừng cầu nguyện và nghĩ ngợi vẩn vơ.
Chỉ mong Giang Vạn Tải quá tập trung, không để ý thấy quần tôi… đang có dấu hiệu phản ứng sinh lý rất đáng nghi.
Điều may mắn duy nhất: lúc nằm xuống, tôi tiện tay phủ áo đồng phục lên đùi. Áo đủ rộng nên chắc cũng không lộ quá rõ.
“Xong rồi.”
Lưỡi dao được anh cất đi, việc cạo lông đã hoàn tất.
Tôi còn chưa kịp thở phào, cả người đã cứng đờ lần nữa.
Tôi không biết anh dùng gì để sát trùng mà lạnh đến rợn người.
Bản năng khiến tôi nín thở.
“Lạnh nhỉ, chịu tí thôi là ổn.” Anh nói như thể quá quen với chuyện này.
Tôi nghĩ, anh đang bảo tôi chịu đựng.
Nhưng khi phần bụng dưới chợt ấm lên—tôi nhận ra anh đang áp cả lòng bàn tay lên đó.
Tôi sắp phát điên, bật dậy túm lấy cổ tay anh: “Anh làm gì đấy?!”
“Em lạnh mà,” anh bình tĩnh trả lời, “yên tâm, anh thay găng rồi.”
Ai thèm hỏi chuyện đó?!
Bàn tay anh chỉ đặt nhẹ lên đó thôi, mà máu trong người tôi đã ùn ùn đổ dồn về.
Phần cơ thể vốn đã kích thích, giờ càng thêm… tỉnh táo.
Tôi run cả đầu, lo lắng bí mật đang giấu sắp bị bại lộ, liền vội kéo áo phủ thêm lên chân.
“Em … muốn đi vệ sinh.”
Giang Vạn Tải hơi nhướng mày, không tỏ rõ thái độ: “Toàn bộ quá trình cần môi trường vô trùng. Nếu giờ em đi, thì tất cả từ đầu phải làm lại. Ráng chút nữa? Việc xỏ chỉ vài giây thôi.”
Tôi nhìn anh vài giây, rồi đầu hàng trước.
“…Được.”
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, cố gắng đánh lạc hướng suy nghĩ.
Đúng lúc hoàng hôn buông xuống.
Khoảnh khắc mặt trời chìm xuống, ánh sáng chói loà như lửa, xuyên qua khung cửa sổ lớn, rọi thẳng vào người Giang Vạn Tải, phủ lên anh một lớp sắc vàng ấm áp.
Mái tóc anh lấp lánh như mật ong trong nắng chiều, cả người rạng rỡ như bước ra từ một bức tranh sơn dầu.
Chỉ tiếc, anh đang cầm cái… kẹp hỗ trợ, nhìn thế nào cũng không ăn nhập gì với không khí lãng mạn này.
Tôi còn chưa kịp ngắm kỹ mặt anh lần nữa, kim xỏ đã đâm vào—rồi xuyên qua.
Đúng như anh nói—chỉ vài giây.
Tôi thấy choáng váng, tay co lại rồi buông ra, dường như có dòng điện chạy dọc sống lưng.
Chiếc khuyên rốn được anh gắn vào dễ dàng, hoàn tất toàn bộ quy trình.
Nhưng Giang Vạn Tải lại im lặng.
Tôi cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại phía dưới.
Xong rồi…
Gậy ông đập lưng ông.
Lần này đến lượt tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
“Có người thích cảm giác đau đúng không?” Tôi vội bào chữa, không biết mình đang nói cái quái gì, “Chuyện này là phản ứng sinh lý bình thường, anh đừng nhìn nữa.”
“Ồ, hoá ra không phải vì anh à?” Giang Vạn Tải nhẹ giọng nói, không rõ vui hay giận.
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Muốn chạy trốn nhưng anh lại không nhường đường.
“Thẩm Thiên Thu, em là gay à?” Anh hỏi rất nhẹ nhàng, cứ như đang phát phiếu khảo sát.
Khoảnh khắc ấy, tất cả xấu hổ, bực bội vì thái độ thờ ơ của anh, và cả sự tuyệt vọng vì không biết bản thân đang ở đâu trong mối quan hệ này… như dòng nước ngầm bị dồn nén bấy lâu nay, đột ngột vỡ bung tràn lên bề mặt.
“Sao em biết được?!” Tôi ôm đầu, chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn, giọng như muốn gào lên, “Thì em chỉ từng thích một mình anh thôi còn gì!”
Tỏ tình trong hoàn cảnh này rõ là kỳ cục. Nhưng đã đến nước này, tôi chẳng còn tâm trí mà chọn thời điểm.
Lặng ngắt.
Im lặng đến nghẹt thở.
Tôi thở dốc vì xúc động quá mức—nhưng lại cảm thấy như trút được gánh nặng.
Dù Giang Vạn Tải có ghét bỏ, có chửi mắng, hay đuổi tôi đi—tôi cũng sẵn sàng chấp nhận.
Nhưng khi nghĩ đến tương lai mình từng mơ mộng, giờ có thể sẽ không còn… cổ họng tôi nghẹn lại.
Nước mắt nhòe đi tầm nhìn, chỉ còn thấy lờ mờ khuôn mặt Giang Vạn Tải.
Anh ấy có vẻ… bất ngờ. Nhưng lại hiểu nhầm lý do tôi khóc.
“Khóc dữ vậy… chắc là đau lắm hả.”
Tôi chưa kịp hiểu anh đang nói gì, thì anh đã cúi người áp sát chiếc ghế, đầu gối chen vào giữa hai chân tôi.
“Làm gì đấy?!” Tôi hoảng hốt lùi ra sau, nhưng chiếc ghế kê ngay góc tường, không còn chỗ thoát.
Không gian chật chội, anh vẫn tiếp tục tiến lại gần.
“Giúp em.”