Cơn Mơ Lúc Đau - Chương 4
15
Ban đầu, Thẩm Thiên Hạ đối xử với tôi rất tốt.
Giữa những lời hỏi han đầy giả tạo của cha mẹ nuôi, chỉ có hắn chủ động thể hiện thiện ý với đứa trẻ bị bỏ rơi như tôi.
Hắn giúp mẹ nuôi bốc hàng ở sạp, thỉnh thoảng còn mang trái cây về cho tôi.
Trong khoảng thời gian đó, tôi học cách gọi hắn là anh một cách ngập ngừng, vụng về.
“Tiểu Thu, cầm lấy.”
“Cảm… cảm ơn… anh.” Tôi ngỡ ngàng, hai tay nâng niu mấy quả mọng đỏ rực.
Dù toàn là trái cây dập nát hoặc bị tồn kho lâu ngày, bán không được, tôi vẫn cảm thấy rất may mắn.
Vì chưa từng có gì tốt đẹp hơn. Trước đây tôi còn không chắc mỗi ngày có được ăn hay không, nói gì đến đồ ăn vặt.
Không biết rằng, một số loại trái cây chín ép quá mức, hỏng từ bên trong. Nhìn ngoài thì đỏ au, cắn vào chỉ thấy vị mốc meo.
Tôi nhớ mãi quả đào đầu tiên hắn cho tôi: trông đỏ mọng, nhưng lại bốc mùi thối rữa.
Tôi nếm thử, rồi lập tức nhổ ra, thấy buồn suốt mấy hôm.
Tôi chưa từng ăn, cứ tưởng đào vốn dĩ là như thế.
Miếng đào bị bóc vỏ vẫn nằm trong tay, tôi không nỡ vứt, cũng không ăn nổi. Nước trái cây dính nhớp, chảy xuống các kẽ ngón tay.
Cảm giác nhớp nhúa, mềm oặt, khiến người ta muốn nôn.
Giống hệt một trái tim bẩn thỉu với động cơ bất chính, giễu cợt sự ngây thơ của tôi.
Bề ngoài vô hại rất dễ đánh lừa người khác, tạm thời che giấu ác ý bên trong. Nhưng càng về sau, sẽ càng lộ rõ.
Không chỉ trái cây, Thẩm Thiên Hạ cũng vậy.
Một lần, mẹ nuôi vì mừng con trai về nhà mà nấu canh thịt, mặt đỏ ửng vì hơi nóng.
Cả nhà họ ngồi quanh bàn, cụng ly rôm rả, không khí náo nhiệt.
Tôi và A Hoàng cũng được chia phần.
A Hoàng ăn chậm hơn tôi, còn có thời gian nhe răng cười ngu với tôi. Như thể nó biết mình được yêu thương.
Tôi ăn nhanh hết phần mình, không dám nghĩ đến chỗ của A Hoàng.
Vì tôi từng bị cha nuôi đánh gãy tay chỉ vì ăn vụng thức ăn của chó.
“Đồ chết đói! Cả đồ chó mà mày cũng ăn trộm!” Ông ta vừa gào vừa phun nước miếng, gương mặt méo mó vì tức giận.
Nhưng hôm đó, nửa đêm, Thẩm Thiên Hạ bưng bát thịt vào phòng khách, gọi tôi dậy trên chiếc sofa.
“Em chưa no đúng không, Tiểu Thu?” Hắn nói khẽ.
Tôi mơ màng tỉnh dậy, cứ tưởng đó là giấc mơ đẹp do đói quá, vội vàng gật đầu.
“Cầm lấy.”
Cầm lấy bát thịt nặng trịch, tôi mới nhận ra đây là thật, liền cúi đầu ăn ngấu nghiến, cảm kích nhìn hắn.
Thẩm Thiên Hạ ngồi cạnh tôi, vỗ đầu tôi như người anh trai hiền lành.
“Ăn từ từ, kẻo nghẹn.”
Từng được cho ăn như thế là điều hiếm hoi trong đời tôi, nên tôi càng thêm trân trọng.
Hắn như một người anh có thể bù đắp tình thân mà tôi thiếu thốn. Dù thứ hắn cho… chỉ là đồ thừa của chó, để nguội lạnh.
Tôi từng nghĩ như thế.
Cho đến vài hôm sau, Thẩm Thiên Hạ lại mò vào phòng khách lúc nửa đêm, ngồi xuống bên ghế sofa, tay luồn vào trong áo tôi.
“Anh?”
Tôi choàng tỉnh, nhận ra hắn đang làm gì, liền vùng vẫy dữ dội: “Anh bị điên à!?”
Đáp lại tôi là sức nặng của hắn đè chặt xuống ghế sofa lòi lò xo, hai tay bị khóa, xương bả vai đau ê ẩm.
“Tiểu Thu, đừng ngại.” Hắn cố gỡ dây quần thể thao của tôi, hơi thở dồn dập.
Tôi muốn nôn.
Cảm giác buồn nôn cuộn lên trong bụng.
Tôi dồn hết sức, lấy đầu húc mạnh vào sống mũi hắn.
Thoát khỏi sự kiềm chế, tôi bỏ chạy trong tiếng rên rỉ của hắn.
Từ đó về sau, tôi luôn tránh mặt Thẩm Thiên Hạ, canh đến khi hắn ngủ mới dám về nhà.
Cũng không ngủ sofa nữa, chuyển vào phòng chứa đồ.
Chúng tôi đã lâu không gặp.
Cho đến khi hắn lại xuất hiện, ngồi trên chiếc giường ba chân của tôi như ban nãy.
16
Bị kẹt trong vòng tay của Thẩm Thiên Hạ, lưng áp vào cửa, trong lòng tôi đầy hối hận.
Sớm biết vậy thì ngủ ngoài đường còn hơn, có chết cóng cũng hơn là quay về đây.
“Em hiểu lầm rồi, tôi chưa từng thích em, từ trước đến nay chưa bao giờ.”
Thẩm Thiên Hạ run rẩy, vẻ mặt không thể tin nổi: “Rõ ràng mỗi lần gặp tôi, em đều rất vui mà.”
Vui cái gì chứ?
Tôi cảm thấy hắn thật không thể lý giải nổi.
“A Hoàng gặp đồ ăn còn biết vẫy đuôi, anh mang cơm đến, chẳng lẽ tôi phải cau có hay sao?”
Không biết câu nào của tôi lại đụng đến dây thần kinh nào của hắn, tay tôi bị siết chặt.
Thẩm Thiên Hạ như túm lấy cọng rơm cứu mạng, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ: “Đúng rồi, Tiểu Thu, phải biết báo ân chứ.”
Trái tim tôi như rơi xuống đáy vực: “Thì ra ngay từ đầu mục đích của anh là vậy?”
Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn: “Làm gì mà ngạc nhiên vậy? Tưởng mình cao quý lắm à? Cái áo em đang mặc chẳng phải là tiền công để người ta ngủ với em sao? Cái tên lưu manh đó lột áo cho em, bao nhiêu người nhìn thấy rồi. Không biết điều, còn lén lút chạy đến tiệm chơi bời với hắn. Tôi thì có gì không được hả… Á!”
Không chịu nổi hắn bôi nhọ Giang Vạn Tải, tôi tung một cú đấm thật mạnh: “Im miệng!”
“Dám đánh tôi?”
Thẩm Thiên Hạ ôm mặt, sững người một giây. Sau đó liền lao vào vật lộn với tôi.
17
Tiếng ẩu đả khiến cha nuôi chạy đến.
Dĩ nhiên, trong mắt ông ta chỉ có vết thương của Thẩm Thiên Hạ.
“Dám ra tay với con trai tao? Muốn chết à!?”
Đầu tôi đầy máu, sau khi bị đuổi khỏi nhà, tôi lang thang không mục đích trên phố.
Máu chảy xuống mí mắt, vì trời lạnh nên đông cứng rất nhanh, mắt trái gần như không thể mở ra.
Tôi nhớ Binh Tử từng nói cậu ấy làm ở tiệm sửa xe ban ngày, ban đêm làm quản lý tiệm net.
Đành đi thử vận may vậy.
Nếu đúng ca trực của cậu ấy, biết đâu có thể cho tôi tá túc một đêm.
Trước khi vén rèm cửa dày, tôi lau mặt qua loa, hy vọng không dọa người khác quá mức.
“Phòng thường hay phòng riêng?” Binh Tử vừa quét dọn vừa hỏi, đầu không thèm ngẩng.
“Binh Tử, là tôi.”
“Đệt!” Cậu ấy giật nảy mình, làm rơi cả chổi, miệng há hốc thành chữ “O”: “Cậu là người hay ma vậy, Thẩm Thiên Thu?”
“Tôi chắc vẫn sống.” Tôi chỉ vào đầu bị thương, ra hiệu máu vẫn đang chảy.
“Trực đêm mà gặp chuyện này chịu không nổi đâu, tim tôi yếu lắm.”
Binh Tử phàn nàn một câu, rồi dẫn tôi vòng ra góc chết camera cạnh quầy lễ tân, bảo tôi dựa tường núp tạm: “May mà ông chủ không có ở đây, cậu đợi chút, tôi đi lấy hộp cứu thương.”
“Ừ.” Tôi đáp, nhưng cảm thấy tầm nhìn bắt đầu mờ dần.
Mệt mỏi và buồn ngủ khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
18
Tỉnh lại, đầu tôi nặng trĩu.
Tôi nghiêng mặt, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính, không nhịn được bật cười.
Binh Tử quấn tôi như xác ướp Ai Cập, băng cuốn lớp nọ chồng lớp kia, đến mở miệng nói chuyện cũng khó, chỉ chừa đôi mắt và lỗ mũi thở được.
“Kỹ thuật băng bó của cậu lại lên tay rồi đấy.”
Cậu ấy không nghe ra tôi đang mỉa mai, còn đắc ý cười khúc khích: “Tập mãi thành quen thôi. Tụi cậu, mấy đứa học sinh hư, cứ biến chỗ này thành trạm cứu trợ ấy, ba ngày hai bận lại ghé. Tôi mà nghỉ làm quản lý net, chắc đi học làm y tá luôn.”
Chân trời bắt đầu rạng sáng.
Kim đồng hồ chỉ gần bảy giờ.
“Cảm ơn cậu, Binh Tử.” Tôi đoán cậu ấy sắp hết ca nên cố đứng dậy, chân tê cứng như đá: “Làm phiền cậu rồi.”
“Cậu định đi đâu? Vết thương không nhẹ đâu, chắc lại bị lão già đó đuổi ra đúng không?”
Thật tinh ý.
Không hỏi gì nhiều, mà biết hết mọi chuyện.
“Đến trường.”
Tôi vẫy tay chào, đối mặt với gió tuyết táp vào cổ áo, “Có người nói sẽ đến đón tôi lúc tan học hôm nay.”
19
Bộ dạng của tôi quá đáng sợ, người đi đường ai nấy đều nhìn chằm chằm.
Dù là băng bó cẩu thả, nhưng có còn hơn không.
Đầu tôi rất đau, còn ong ong như có ong bay bên tai.
Nhưng có thể tự xử lý đã là may mắn, trước đây mỗi lần bị thương toàn tự chịu đựng.
Không biết vết thương có nứt ra không, tôi quyết định cứ giữ nguyên trạng thái hiện tại.
Gặp Vũ Đông ở hành lang, cậu ta nhìn tôi mấy lần, hiếm khi không chọc ghẹo.
Chắc là thấy đáng sợ quá rồi.
Tôi mừng vì được yên thân.
Giữa giờ nghỉ thực hành, tình cờ nghe bạn học trò chuyện:
“Mai đi đâu chơi?”
“Trời lạnh thế, đi đâu chứ, nghe nói có rạp phim mới mở, tụi mình đi xem phim nhé.”
“Được, xem xong đi ăn lẩu.”
“Ok luôn.”
Thì ra đã là thứ Sáu rồi.
Tâm trí tôi bắt đầu trôi dạt.
Bình thường cuối tuần tôi đều đi làm ở tiệm sửa xe, không biết Giang Vạn Tải sẽ làm gì.
Nếu rủ anh ấy đi xem phim đêm, không biết có chịu không?
Tôi còn chút tiền, chắc đủ mua vé. Với lại tiệm xe sắp phát lương.
Tôi tưởng tượng Giang Vạn Tải ngồi cạnh mình, tiếng da ghế xột xoạt khi anh ấy đổi tư thế vang lên thật rõ. Nếu ánh sáng đủ tối, tôi còn có thể lén nhìn nghiêng khuôn mặt anh ấy mà không sợ bị phát hiện.
Tiếng chuông kéo tôi ra khỏi giấc mơ giữa ban ngày.
Không ngờ đã đến giờ tan học.
Lỡ anh ấy đợi sốt ruột rồi bỏ về thì sao?
Không muốn đến trễ, tôi vội vàng chạy ra cổng trường.
Tuyết bay kín trời, làm mờ cả tầm nhìn.
Giữa đám đông, tôi chỉ thấy mình Giang Vạn Tải.
Anh ấy giương chiếc ô đen, trông như con chim sắt dang cánh lơ lửng trên đầu. Nổi bật vô cùng.
Tôi vui vẻ vẫy tay chạy lại, mới nhận ra vẻ mặt anh ấy có gì đó không ổn.
Nhưng sợ nếu không mở lời, chút can đảm ít ỏi sẽ tiêu tan mất, tôi liều mình hỏi:
“Anh có muốn đi xem phim không? Em mời.”
Anh không nói gì, sắc mặt khó đoán.
Chỉ có đôi lông mày khẽ nhướng lên, thể hiện chút ngạc nhiên. Không bị từ chối ngay khiến tôi có thêm can đảm nói tiếp:
“Anh cho em cơm ăn, cho em mượn quần áo, còn chở em đi hóng gió nữa. Em cũng nên đáp lễ chứ.”
Lý do nghe có vẻ chính đáng, nhưng thật ra chỉ là cái cớ.
Tôi chỉ muốn được ở bên Giang Vạn Tải.
Không nhận được câu trả lời, tôi bắt đầu sốt ruột:
“Đi hay không đi? Nói rõ một câu đi.”
Giang Vạn Tải nhìn chằm chằm đầu tôi, bỗng thu ô lại.
“Đừng nghĩ tới phim ảnh gì nữa, lên xe. Anh đưa em đi bệnh viện.”
Xong đời.
Tôi làm gì có tiền viện phí?
“Bạn em băng bó hơi quá tay, chỉ là nhìn hơi ghê thôi, thật sự không nghiêm trọng gì đâu.”
Tôi giải thích xong, mong chờ anh ấy sẽ thôi ý định.
Nhưng Giang Vạn Tải lại càng kiên quyết hơn:
“Lên xe.”