Bị Tâm Thần Cũng Thật Sảng Khoái - Chương 2
5
Mãi đến khi cảnh sát xuất hiện, mẹ con nhà họ Hùng mới có chút tự tin trở lại.
Bà ta trốn sau lưng cảnh sát, chỉ tay vào tôi, gào khóc: “Hu hu hu, anh cảnh sát! Con nhỏ này vừa đánh tôi! Mau bắt nó lại! Cho nó bóc lịch cả đời đi!”
Tôi giơ tay lên, điềm tĩnh nói: “Anh cảnh sát, tôi cũng muốn tố cáo. Hùng Bá Thiên đã quấy rối tình dục tôi trên tàu điện ngầm.”
Mẹ hắn lập tức phun nước bọt về phía tôi, gân cổ chửi: “Xì! Còn chưa nói mày dụ dỗ con tao đấy! Nó chỉ là đứa trẻ, biết cái gì mà quấy rối? Tại sao nó không động vào ai mà lại chỉ động vào mày? Chắc chắn là lỗi của mày!”
Tôi lắc đầu, lấy điện thoại mở đoạn video “Quan tòa tàu điện ngầm” đang lan truyền trên mạng, giơ ra trước mặt bà ta.
Nhưng bà ta có vẻ bị mù chọn lọc, hoàn toàn không thấy cảnh con trai mình quấy rối và ra tay đánh tôi.
Bà ta chỉ thấy cảnh tôi đấm đá hắn, lập tức đau lòng khóc lóc: “Trời ơi, con tao chỉ là đứa trẻ, mày sao nỡ xuống tay tàn nhẫn như vậy? Mày phải bồi thường! Ít nhất 200 triệu! Không, 300 triệu!”
Viên cảnh sát cau mày, nghiêm túc nói với bà ta: “Thưa bà, chúng tôi đã xem camera giám sát. Rõ ràng con trai bà là người quấy rối và đánh cô gái này trước. Cô ấy là nạn nhân.”
Nhưng bà ta vẫn không chịu buông tha, tiếp tục ăn vạ: “Dù nó có vô tình chạm vào con bé thì nó cũng đâu đáng bị đánh thành thế này? Tôi kiện nó tội cố ý gây thương tích!”
Cảnh sát nhìn vào báo cáo thương tích, quay sang tôi, thở dài: “Chấn thương mô mềm 13 chỗ, gãy 4 xương sườn… Hừm, cô ra tay hơi nặng rồi. Cái này đã vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng.”
Tôi chậm rãi lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi ra, bình tĩnh nói: “Anh cảnh sát, tôi có bệnh.”
Mẹ hắn lập tức tru tréo: “Có bệnh thì cũng phải chịu trách nhiệm chứ! Mau bắt nó đi! Nó vừa mới đánh tôi, anh phải làm chủ cho tôi!”
Cảnh sát lật xem bệnh án của tôi, lắc đầu thở dài: “Ôi… Quả thật cô ấy không cần chịu trách nhiệm.”
Bà ta sửng sốt, mặt mày tràn đầy kinh ngạc: “Mấy người thông đồng với nó à? Con tôi bị đánh đến tàn phế rồi, sao nó không phải bồi thường? Tin tôi tố cáo mấy người không?”
Viên cảnh sát kiên nhẫn giải thích: “Cô ấy có tiền sử bệnh tâm thần, từng điều trị nội trú 5 năm và mới xuất viện gần đây. Những người bình thường như bà, sao lại đi gây sự với cô ấy làm gì?”
Nghe xong, bà ta chống nạnh, la lối om sòm: “Bệnh tâm thần cái quái gì? Nó giả vờ thì có! Mắc bệnh thì phải nhốt trong nhà, sao còn được ra đường?”
Tôi nở nụ cười dịu dàng, đáp: “Tôi ra đường là để đến bệnh viện tâm thần lấy thuốc. Nhưng con trai bà đã làm rơi hết thuốc của tôi rồi. À, lọ thuốc đó giá 300 tệ, phiền bà thanh toán giúp.”
“…”
Bà ta tức đến nhảy dựng lên, chỉ tay vào mặt tôi chửi bới om sòm, nước miếng bắn tứ tung: “Con oắt con! Đánh con tao ra nông nỗi này mà còn đòi tiền? Dựa vào đâu?!”
Tôi vẫn điềm tĩnh, nhẹ giọng đáp: “Dựa vào việc… bà không bị tâm thần.”
Viên cảnh sát ho nhẹ một tiếng, cố xoa dịu tình hình: “Thưa bà, theo luật, nếu cô ấy phát bệnh thì có thể được miễn trách nhiệm. Hơn nữa, camera ghi lại rất rõ con trai bà đã có hành vi sai trái trước. Ban đầu con trai bà sẽ bị giam giữ 15 ngày, nhưng do tình trạng sức khỏe hiện tại, nên chỉ bị phạt 1000 tệ thôi.”
Tôi có chút tiếc nuối: “Chỉ bị phạt tiền thôi sao?”
Mẹ hắn còn định tranh cãi tiếp, nhưng viên cảnh sát hạ giọng nhắc nhở: “Thưa bà, người mắc bệnh tâm thần… giết người cũng không bị xử phạt đâu. Bà tốt nhất đừng khiêu khích cô ta nữa.”
Bà ta tức đến nghẹn họng, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói thêm gì.
Ký giấy xong, bà ta vội vã đẩy xe lăn của Hùng Bá Thiên rời đi.
Tôi vội gọi với theo: “Bác Hùng, bác chưa trả tiền thuốc đâu!”
Bà ta ném cho tôi 400 tệ rồi hầm hầm bỏ đi.
Tôi nghĩ bụng, không thể để người ta chịu thiệt được.
Lần sau gặp lại, nhất định phải bắt con trai bà ta uống nốt 40 tệ tiền thuốc còn thiếu.
Chỉ là không ngờ, lần sau gặp lại lại đến nhanh như vậy.
6
Một tháng sau, nhà bên cạnh có hàng xóm mới chuyển đến.
Tôi nghe thấy tiếng chửi bới quen quen: “Lần sau mà tao gặp lại con điên đó, nhất định tao cho nó đẹp mặt! Hại ông đây nằm viện nguyên tháng, tức chết mất!”
Lòng tôi khẽ động, ló đầu ra nhìn.
Ôi trời ơi, vui quá đi mất!
Hùng Bá Thiên thế mà lại trở thành hàng xóm sát vách của tôi!
Tôi vui vẻ vẫy tay chào hắn: “Chào nha, lại gặp rồi!”
Sắc mặt Hùng Bá Thiên cứng đờ, trong mắt lóe lên chút kinh hãi, nhưng nhanh chóng bị phẫn nộ thay thế.
Hắn lập tức lao về phía tôi.
Chậc, bị đánh vẫn chưa học ngoan sao?
Không hề do dự, tôi ra tay ngay lập tức, tháo khớp tay hắn trong một nốt nhạc.
“Aaaaa!”
Tiếng hét của hắn vang vọng khắp hành lang.
Mẹ hắn nghe thấy, cũng hớn hở chạy ra “chào hỏi” tôi.
Dĩ nhiên, tôi không thể thiên vị.
Nhanh gọn tháo luôn khớp tay bà ta.
“Aaaaa!”
Hai mẹ con hét lên cùng một nhịp, âm thanh trong trẻo thật dễ nghe.
Cơn hưng phấn trong tôi trào dâng.
Tôi không kìm được ánh mắt, nhìn xuống chân họ.
Âm thanh khi bẻ gãy chắc chắn sẽ rất thú vị.
Nhưng chưa kịp ra tay, hai người kia như thấy quỷ, ôm tay gãy bỏ chạy về phòng, đóng sầm cửa.
Cái gì vậy? Bơ tôi à?
Không sao, còn nhiều thời gian mà.
Chỉ cần họ còn là hàng xóm của tôi, tôi sẽ không lo thiếu “đồ chơi”.
Mấy ngày sau, không thấy hai người đó hó hé gì, tôi cũng lười quan tâm.
Bác sĩ đã dặn, không được gây chuyện lung tung.
Tôi rất nghe lời, chỉ ở nhà chơi game ngoan ngoãn.
Cho đến sáng nay, khi tôi ra lấy đồ ăn giao đến như thường lệ.
Một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi, suýt chút nữa làm tôi ngạt thở.
Tôi cúi đầu nhìn.
Ngay trước cửa nhà tôi là mấy túi rác đầy ụ, miệng túi mở toang.
Lũ ruồi nhặng vo ve trên đó, đủ thứ hỗn tạp: vỏ tôm, xương cá, lá rau úng nát nổi bọt.
Chúng ngâm trong một vũng nước vàng khè, bốc mùi kinh khủng.
Lũ gián con còn vô tư bò qua bò lại.
Dòng nước vàng đục từ trong túi rác chậm rãi rỉ ra, tràn vào khe cửa nhà tôi.
Mà phần đồ ăn giao đến của tôi… đang nằm chỏng chơ ngay giữa đống hỗn độn đó.
Vừa nhìn thấy cảnh này, tôi cảm giác huyết áp mình tăng vọt.
Mẹ kiếp!
Tôi đã nói rồi mà!
Tôi ghét nhất mấy đứa lãng phí thức ăn!
Tôi giận dữ đập cửa nhà bên cạnh.
Rõ ràng lúc nãy còn nghe tiếng bên trong, vậy mà vừa gõ cửa đã im bặt.
Rõ ràng là cố tình trốn tôi mà!
Lại càng làm tôi tức hơn.
Con người với nhau, chẳng lẽ không thể có chút niềm tin cơ bản à?
Họ không biết lãng phí thức ăn là có tội sao?
Được thôi!
Tôi sẽ bắt họ chép bài thơ “Cảm thương nhà nông” mười nghìn lần!
7
Tôi tức giận quay về phòng.
Từ dưới gầm giường, tôi lôi ra chiếc máy khoan đã giấu rất lâu.
“Rè rè rè rè—”
Cứ thế, tôi bắt đầu tháo cửa nhà bên cạnh.
Nghe thấy tiếng khoan, hai mẹ con kia hoảng loạn thật sự.
Họ hét lên sau cánh cửa: “Con điên này, mày muốn làm gì?! Tao có vứt rác trước cửa mày đâu!”
Ơ? Tôi chưa hỏi mà?
Tự động nhận tội luôn à?
Tôi chẳng buồn đáp, tập trung thao tác khoan.
Chưa đầy mười phút, cửa đã bị tôi tháo rời.
Vừa đẩy cửa bước vào, tôi liền bị mẹ hắn lao đến tấn công.
Không kịp đề phòng, tôi làm rơi máy khoan.
Tôi cúi xuống định nhặt lại thì đột nhiên thấy lạnh ở cổ.
Là một con dao!
Gương mặt Hùng Bá Thiên vặn vẹo vì hận thù, lưỡi dao sắc lạnh kề sát da tôi.
“Mày tự đưa xác tới đây! Vậy tao với mày tính cả thù cũ lẫn mới luôn!”
Hắn quay sang mẹ mình, giọng đắc ý: “Mẹ, đừng sợ! Giờ hai đánh một, nó chẳng làm gì nổi đâu!”
Có vẻ đã rút kinh nghiệm từ lần trước, hai mẹ con nhanh chóng tìm dây trói tôi lại.
Hùng Bá Thiên nhìn chằm chằm vào tôi.
Thấy vết dây trói hằn trên da tôi, hắn nuốt nước bọt, quay sang mẹ mình nói: “Mẹ… Con muốn…”
Bà ta nhíu mày, vẻ mặt đầy ghê tởm:
“Thần kinh mà mày cũng dám động vào à?”
Hắn vội vàng quệt miệng, mắt vẫn hau háu nhìn tôi: “Chính vì nó điên, nên sau này có nói gì cũng chẳng ai tin!”
Mẹ hắn nghe vậy, ngẫm nghĩ một chút rồi gật gù.
Bà ta đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, như đang đánh giá một con mồi: “Đúng là con bé này bị điên, nhưng trông cũng không tệ… Xem như mày có phúc, được con tao để ý đến!”
Bà ta phẩy tay ra lệnh: “Dẫn nó vào phòng đi, cửa bị tháo rồi, mẹ đứng ngoài trông chừng.”
Tôi nhìn con dao sáng loáng trong tay Hùng Bá Thiên, nước miếng suýt chảy ra.
Đồ tốt như vậy…
Lâu lắm rồi tôi chưa được động vào rồi!
Trước khi mẹ tôi đi công tác, bà đã cất hết đồ sắc nhọn trong nhà, đến cái bấm móng tay cũng không cho tôi dùng.
Chiếc máy khoan kia cũng là tôi lén giữ lại.
Nhưng đối phó với hai người cùng lúc thì hơi khó.
Tôi lập tức giả bộ sợ hãi, giọng run rẩy: “Anh định làm gì? Đừng mà!”
Hùng Bá Thiên nở nụ cười bệnh hoạn: “Mày có hét khản cổ cũng không ai cứu đâu!”
Hắn thô bạo kéo tôi vào phòng, còn cẩn thận khóa trái cửa.
“Mẹ, lát nữa có động tĩnh gì cũng đừng vào nhé!”
8
Tôi quan sát xung quanh.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, con quỷ khát máu trong đầu tôi càng thêm hưng phấn.
Trên tường chi chít những bức ảnh chụp lén, toàn là ảnh riêng tư của phụ nữ.
Trên bàn bày la liệt những chiếc camera siêu nhỏ, tựa như hàng loạt con mắt đen ngòm đang dõi theo tôi.
Trên giường vương vãi đủ loại nội y của phụ nữ.
Không khí vẩn lên một mùi hôi tanh ghê tởm.
Hùng Bá Thiên phát hiện ánh mắt tôi.
Mỡ mặt hắn run run, đôi mắt ti hí ánh lên vẻ đắc ý.
Hắn bắt đầu khoe khoang: “Mấy thứ này là chiến tích của tao đấy. Mày yên tâm, tí nữa tao sẽ chụp cho mày một bộ thật đẹp.”
Hắn cầm một bức ảnh lên, cười dâm đãng: “Con này tao chụp trên tuyến tàu số ba. Tao sờ nó cả đoạn đường, nó khóc suốt nhưng không dám báo cảnh sát.”
Sau đó, hắn nhặt thêm một tấm khác, mặt méo mó vì căm thù: “Con này dám báo cảnh sát, hại tao bị nhốt mấy ngày. Nhưng mà tao đã đăng ảnh nó lên mạng, bịa chuyện nó dụ dỗ shipper. Cuối cùng nó trầm cảm, nhảy lầu chết rồi, hahaha!”
Hắn lại cầm lên một chiếc quần lót, hít hà đầy khoái trá: “Con này ở tầng trên. Nó thích mặc ren lắm! Tao thường lấy đồ lót của nó để chơi. Giờ nó bị bệnh phụ khoa, chồng nó tưởng nó ngoại tình, đòi ly hôn rồi.”
Vừa nói, hắn vừa cầm một chiếc camera nhỏ lên nghịch: “Đây là loại tao lắp trong khách sạn. Quay livestream kiếm bộn tiền đấy!”
Hắn vừa cười khà khà, vừa dựng máy quay lên, điều chỉnh góc sao cho chuẩn.
“Chưa từng thử qua đứa nào bị thần kinh bao giờ. Clip này chắc bán được giá lắm đây! Mày ở viện tâm thần lâu vậy, chắc chưa từng nếm mùi đàn ông nhỉ? Để tao mở mang cho mày nhé!”
Nói rồi, hắn cởi sạch quần áo, tiện tay đặt dao lên bàn.
Sau đó, như một con thú đói, hắn lao về phía tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy—
“Bịch!”
Hắn bị tôi quật ngược, đè chặt xuống giường.
Gương mặt hắn tràn ngập kinh hãi.
Hắn vừa định mở miệng kêu cứu, nhưng tôi nhanh tay chộp lấy một chiếc quần lót trên giường, nhét thẳng vào mồm hắn.
Sau đó, tôi trói chặt hắn lại.
Làm xong, tôi không nhịn được mà chê bai: “Hùng Bá Thiên này, thật lòng mà nói, mày và mẹ mày trói người quá kém. Tao cởi chưa đến một phút.”
Ở viện tâm thần, tôi đã học được hơn một trăm cách trói và mở dây trói.
Hùng Bá Thiên trừng mắt, người không ngừng giãy giụa.
Tôi thì siết chặt con dao trong tay.
Cảm giác lành lạnh của lưỡi dao, độ sắc bén của nó khiến máu tôi sôi trào!
Chính là thứ cảm giác này!
Sự phấn khích quen thuộc ấy lập tức kéo tôi về quá khứ, mười năm trước.
Ký ức đã mờ nhạt, nhưng có một chuyện tôi vẫn nhớ như in.
Hồi đó, trong viện tâm thần có một bác bảo vệ mới, rất thích rủ chúng tôi chơi “trò cởi đồ”.
Tôi không chịu, hắn liền dùng dùi cui điện chích tôi.
Sau đó, tôi lẻn vào bếp, lấy một con dao.
Nhân lúc hắn vào nhà vệ sinh, tôi từng nhát từng nhát cắt thịt hắn, rồi xả trôi xuống bồn cầu.
Cho đến khi bồn cầu tắc nghẽn.
Tôi mới gọi điện báo cảnh sát.
Ở viện tâm thần, giết người chẳng phải chuyện gì to tát.
Viện trưởng muốn ém nhẹm chuyện này, đành bồi thường cho gia đình hắn một khoản tiền.
Còn tôi, bị nhốt vào phòng tối suốt hai năm.
Trong hai năm đó, tôi tự học karate.
Dù sao thì… dao không dễ trộm lắm.